Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 12
Chap 12
-Tuấn Khải, anh đấy à?
-Phải, là anh
-Đi đâu đó, mau đến đây!
-Xin lỗi, anh phải đi rồi…
Rồi hình bóng đó cứ xa, xa dần. Nguyên cảm thấy mình đã rất lớn tiếng gọi anh trở lại. Nhưng cái bóng ấy cứ nhòe đi ngay trước mắt, cậu thậm chí nghe thấy tiếng nức nở của mình phát ra
“Khải…đừng đi…đừng đi mà! Khải!!!” Cậu choàng tỉnh dậy, nhìn xung quanh một lượt mới biết mình lại nằm mơ. Cảm giác lúc này thật đau đớn, khó chịu
Giấc mơ ấy cứ ám ảnh lấy cậu, thỉnh thoảng lại hiện lên, làm cậu không thể nào quên được. Cảm giác đó, cảm giác bị bỏ rơi lại…
Nguyên nằm gác tay lên cái trán đã nhễ nhại mồ hôi, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ
~~~~~~~flashback~~~~~~~
Nguyên thẫn thờ bước đi trên lề đường, Tỉ cùng Hoành đi phía sau để theo dõi phòng cậu không làm chuyện gì dại dột
Nhưng trường hợp bất ngờ là không phải cậu định làm chuyện dại dột, mà là một tai nạn không ai ngờ tới lại xảy ra:
Gần đến ngã tư, khi cậu vô tình ngước nhìn phía bên kia đường thì trông thấy một bóng lưng rất giống Khải. Không suy nghĩ gì cả cậu liền không quảng đường đông xe cộ qua lại mà vượt qua đường, đuổi theo bóng lưng quen thuộc ấy
Tỉ và Hoành thấy thế vô cùng hốt hoảng, tức tốc vừa né xe vừa băng nhanh qua đường đuổi theo
Đến khi cậu chạy tới nơi người đó, vỗ vai người ta và gọi “Tuấn Khải!”, thì chỉ nhận lại một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không phải anh!
Vội vàng xin lỗi rồi lững thững rời đi, đầu óc cậu trống rỗng, không biết nên đi về đâu, tìm kiếm người mình yêu thương ở nơi nào
Một bên Hoành khi trông thấy bạn mình với bộ dáng bất chấp xe chạy tấp nập trên đường mà băng qua chỉ để chạy theo một người giống khải. Đây là vấn đề mạng người, là mạng người đấy!!!
Hoành giận đến mặt mũi đỏ bừng, tiến đến giữ lấy vai Nguyên, vừa lay vừa nói “Vương Nguyên! Cậu tỉnh lại cho tớ!”
Nhận lại cũng chỉ là vẻ mặt ngây ngốc của cậu, Hoành lại tiếp tục
-Cái kiểu hành hạ bản thân như vậy là vui lắm sao? Làm bọn tớ lo lắng không yên cậu thích lắm à? Cậu như vậy anh ta có biết không? Có quay lại không? Tại sao cứ phải như vậy chứ?!! Rốt cuộc cậu đã tỉnh lại chưa?!!
Hoành gần như hét lên khi nói đến câu cuối cùng. Tỉ bên cạnh đau lòng nhìn cả hai người. Một người là người anh luôn quan tâm, một người lại là bạn thân, anh không đành lòng nhìn cả hai người như ngày hôm nay
Vừa đưa tay vòng qua ôm lấy người Hoành lại, đã bị cậu dùng hết sức vùng ra. Tiếp tục lớn tiếng
-Buông tôi ra! Tôi còn chưa nói hết đâu! Là bạn thân với nhau, cậu cũng phải hiểu tớ nghĩ như thế nào chứ?! Tớ muốn thấy cậu là Vương Nguyên của ngày xưa, là Vương Nguyên vui vẻ, hoạt bát, lanh lợi của ngày xưa. Cậu có biết không???!!!
Ngừng một chút, cậu lại tiếp:
-Còn bây giờ, cậu nhìn lại cậu đi. Giống cái gì chứ hả? Ngay cả ma còn dễ nhìn hơn cậu đó! Vì người đó sao? Không xứng đáng
-Hôm nay tớ phải chửi cho cậu hiểu. Vừa nãy chỉ nhìn thấy một người giống anh ấy thôi, cậu đã bất chấp tất cả mà lao đi. Có biết lúc đó, chỉ cần một chút nữa thì cậu đã “hun” xe luôn rồi không? Người đã đi rồi. Vương Nguyên, cậu tỉnh lại đi!!
Hoành nói xong một hơi lại ôm lấy vai Nguyên, lay nhẹ. Trong đầu cậu lúc này trống rỗng, vô cùng hoang mang, chỉ biết trả lời “Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu, Hoành…xin lỗi cậu…” Nước mắt lại giàn giụa trên mặt
Hoành ôm lấy Nguyên, trong lòng quyết tâm phải kéo cho tên này tỉnh lại, liền liều một phen
-Cậu vì Khải mà không màng thứ gì chứ gì? Sống cũng không màng phải không? Được, toại nguyện cho cậu. Có chết chúng ta cùng chết
Nói rồi không đợi Nguyên hay Tỉ phản ứng, cậu đã nhanh chóng nắm tay Nguyên kéo ra khỏi lề đường
Trên đường lúc này khá nhiều xe qua lại với tốc độ nhanh. Chẳng hạn như chiếc xe đang chạy trên tuyến đường mà Hoành kéo Nguyên ra đứng đó
Trong phút chốc, Tỉ hết sức căng thẳng hét lên “Hoành! Đừng như vậy mà! Vào đây rồi chúng ta cùng giải quyết!”
Trong lòng Hoành cũng cảm giác đau đớn. Nhưng vì người bạn thân nhất đời cậu này, không thể không mạo hiểm
Bên cạnh Nguyên mặt mày đã trắng bệch, xanh lét vì hoảng sợ. Kể từ lúc Hoành kéo cậu ra giữa đường, cậu đã hoàn toàn tỉnh trở lại khỏi những cảm giác giày vò tâm can mình kia
Phải, cậu không nên hành hạ mình như vậy. Không nên để những người quan tâm mình phải lo lắng như vậy. Cậu nhìn bạn mình bên cạnh, vì muốn vực mình dậy mà liều như vậy, tuy nguy hiểm nhưng ánh mắt rất kiên định. Trong lúc này, cậu chợt hiểu ra, mình không thể ích kỉ như vậy được
Chiếc xe cứ một đường lao tới. Trong thời khắc thời gian như ngừng lại…
Kịp…hay không?…chỉ trong một khắc…