Story of the boys - Chương 6
CHAPTER 6:TO FALL OUT
Khi những tia nắng bình minh vừa rọi le lói vào phòng, đồng hồ chỉ mới dừng lại ở con số 5h30; Wakaru đã ăn mặc chỉnh tề. Dù 8h mới vào học, nhưng cậu quyết định đi sớm.
Ăn nhanh bữa sáng mẹ vừa ngái ngủ vừa chuẩn bị cho cậu, không để mẹ kịp hỏi một câu, Wakaru đã xách cặp lao nhanh ra cửa. Đồng hồ chỉ mới điểm 6h sáng.
Như sợ Kouma đuổi theo cậu đi mà như chạy, rồi như sợ sẽ gặp cậu ấy giữa đường cậu quằng lối khác để đi, dù lối này khá xa.
Con đường buổi sớm vắng tanh, chỉ có một vài người tập thể dục. Trường học cũng thế, khi đến nơi gần như trường học chỉ có mình cậu, ngoại trừ một số học sinh đang làm vệ sinh lớp. Bỏ cặp lên bàn, cậu nhẹ nhõm thở dài khi không thấy Kouma. Nhưng cậu biết Kouma sẽ không để cậu tránh mặt cậu ấy dễ dàng……. .
Tuy quay mặt ra cửa sổ nhưng Wakaru vẫn để ý những người bc’ vào lớp. Và kia rồi Kouma xuất hiện trc’ cửa lớp ngay khi chuông reo. Wakaru có thể cảm nhận rõ sự tức giận cùng ngạc nhiên của Kouma trc’ thái độ của mình, có lẽ nếu không có tiếng chuông báo vào lớp cậu ấy đã lao đến chỗ Wakaru hỏi cho ra nhẽ; vẫn nét bực dọc trên mặt, Kouma bước về bàn mình nhưng vẫn đưa mắt nhìn Wakaru……. .
REENG REENG REENG….
Chuông vừa reo, Kouma liền xô ghế lao thẳng đến chỗ Wakaru:
“Tại sao hôm qua cậu hứa mà không giữ lời ? Có biết tớ đã chờ ở cổng bao lâu rồi không hả ? Còn nữa tớ gọi điện mà cậu không trả lời là sao, tớ thừa biết cậu ở trong nhà vậy sao không trả lời điện thoại của tớ?” Kouma đập bàn quát.
Wakaru vẫn chống tay lên cằm nhìn mơ hồ ra cửa sổ, vờ như không nghe cậu ấy nói.
“Cậu bị cái quái gì vậy hả?” Kouma gằn mạnh từng tiếng, sự tức giận lên đến cực điểm.
“Cậu làm mọi người chú ý đấy!” Wakaru hờ hững đáp, mắt vẫn không rời cửa sổ.
“Tớ cóc quan tâm, trả lời đi trước khi tớ nổi điên” Kouma quát càng lớn tiếng, mắt long lên. Nhiều người đã nghe thấy và quay lại nhìn hai người họ.
Wakaru chống tay lên bàn, đứng dậy: “Đơn giản vì tớ không muốn nói chiện với cậu, thế thôi”.
Kouma túm chặt tay Wakaru: “Nói vậy mà nghe được à, giờ tớ đang nói chuyện với cậu mà cậu đi đâu?”.
“Tớ đi đâu không cần xin phép cậu” Wakaru nhăn mặt.
“Tại sao cậu lại tỏ thái độ như vậy? Chúng ta không phải bạn thân nhất của nhau sao?” Kouma hơi nhỏ giọng xuống.
“Đã từng thôi, bây giờ thì không” Wakaru cười khan, giật tay ra và bước đi, để mặt Kouma đứng đó không nói gì. Wakaru biết cậu đã tổn thương đến người cậu yêu thương nhất nhưng cậu không biết làm gì khác, trong lòng cậu nỗi buồn đang lớn dần. ” Nếu không có Hizumi, mọi chuyện có lẽ đã khác”.
Bọn bạn đứng chứng kiến cuộc cãi vã rất đỗi ngạc nhiên, đôi bạn này rất thân thiết nhau, đi đâu cũng có nhau và xưa nay chưa cãi vã bao giờ, vậy mà giờ họ lại to tiếng thế. Bọn con trai xúm lại Kouma hỏi dồn. Kouma chỉ buồn bã lắc đầu, cậu cũng như bọn bạn, cũng chẳng biết tại sao Wakaru lại như thế.
“Thôi bỏ đi, có lẽ tâm trạng cậu ấy không tốt nên mới thế, để cậu ấy một mình đi, khi nào đó cậu hãy hỏi thẳng cậu ấy sau” Tada khuyên Kouma.
“Phải đó, giờ đi đá bóng với bọn tớ đi, giúp cậu bớt giận ngay ấy mà” Nói rồi cả bọn kéo Kouma đi.
Lúc đi ngang qua hành lang, cả bọn bắt gặp Wakaru đang đi ngược lại. Như không thấy gì, Wakaru thản nhiên đi ngang qua mặt họ. Kouma buồn bã ngoái ra sau nhìn theo bóng Wakaru ngày một nhỏ dần “ Tại sao mọi chuyện lại như thế này?”.
Tan học, Kouma nán lại tại cổng trường tìm kiếm Wakaru. Cậu mong cả hai lại được như xưa, nhưng Wakaru vẫn lạnh lùng đi ngang qua mà không thèm nói gì. Sức chịu đựng có hạn, từ đau buồn Kouma chuyển sang tức giận:
“Gì chứ ? Mình đâu làm gì sai, người sai là cậu ta kia mà, tại sao mình lại phải lo lắng cho cậu ta trong khi cậu ta làm ngơ mình chứ? Được nếu muốn kết thúc thì kết thúc, mình không thèm lo lắng cho cậu ta nữa” Nói rồi Kouma bực dọc đi ngược lại hướng Wakaru vừa đi.
Cuộc chiến tranh lạnh bắt đầu từ đây.