Story of the boys - Chương 4
CHAPTER 4: GIRLFRIEND
Sáng hôm sau như thường lệ, tôi chuẩn bị mọi thứ trước khi đến trường, ăn vội bữa sáng mẹ chuẩn bị sẵn, tôi mở cửa và nghĩ Kouma hẳn đang đợi tôi trước cửa như mọi ngày. Nhưng hôm nay thì không, cậu ấy không đứng đó, không đợi tôi đi học. Tôi quay đầu vào hỏi mẹ:
“Mẹ ơi! Kouma có đến rủ con đi học không ạ?”
“À! Mẹ không nghe thằng bé gọi, lạ nhỉ? Mọi hôm nó vẫn đến rủ con đi học mà” Mẹ đặt tờ tạp chí lên bàn ăn nhận xét.
“Đúng là lạ thật, có lẽ cậu ấy bận việc gì đó nên không đến được chăng?” Nghĩ vậy tôi liền chào mẹ và đi bộ một mình tới trường.
Tôi vẫn hay đi bộ đến trường, nhưng đi một mình thì lần đầu tiên, nên tôi có cảm giác thật sự rất kỳ lạ, cứ như có chuyện không hay sẽ xảy ra.
“Đó là do mình không quen đi bộ mà không có Kouma thôi” Tôi tự nói với bản thân.
Nhưng tôi đã nhầm.
Vừa ra ngoài đường cái, một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Quay đầu lại tôi thấy Kouma đang đuổi theo mình. Nhưng cậu ấy không đi một mình. Như mọi ngày vẫn rủ tôi đi học.
Kouma xuất hiện trước mặt tôi, bên cạnh cậu ấy là một cô gái. Trông cô gái nhỏ tuổi hơn bọn tôi, cô khá xinh với bộ đồng phục của một trường nữ cùng mái tóc đen dài mướt ôm lấy gương mặt được trang điểm nhẹ, mái dài đến độ che đôi chân mày lá liễu rất hợp với gương mặt, dáng người cô thon thả. Tôi có thể đoán chắc cô gái này thuộc hàng tiểu thư trí thức. Nhưng tôi không biết cô gái này là ai.
Hay ít ra tôi không quen cô gái này. Không hề quen biết.
Kouma giới thiệu bọn tôi với nhau:
“Đây là Wakaru bạn thân nhất của anh” Kouma chỉ tay về phía tôi. ”Còn đây là Hizumi bạn gái của tớ” Nói rồi chỉ vào cô gái cạnh cậu.
Cô gái bèn mỉm cười chào tôi.
Còn tôi như thấy trước mặt toàn màu đen, khó khăn lắm tôi mới giữ cho mình đứng vững. Những chữ “bạn gái” như đấm thẳng vào bụng tôi. Cổ họng tôi đắng nghét và không sao nói nên lời; cho tới khi Kouma lay vai tôi, kéo tôi tỉnh dậy:
“Wakaru cậu sao vậy? Không khoẻ à?” Kouma lo lắng hỏi.
“Không…. không sao, tớ ổn cám ơn cậu. Chào em Hizumi.” Tôi nói mà cứ như đã chết rồi.
“Vậy ra…. . cậu không đến rủ tớ đi học là vì cô bạn này?” Những lời nói vuột khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp nhận ra.
“Xin lỗi Wakaru, vì Hizumi muốn đi với tớ đến trường, mà nhà cô ấy gần hơn nên tớ ghé qua đón cô ấy trước, bọn tớ có qua nhà rủ cậu nhưng mẹ cậu bảo cậu đi rồi nên bọn tớ đuổi theo; may mà gặp được cậu ở đây. Cùng đi đến trường nhé!” Kouma giải thích.
“Được” Tôi nói một cách cay đắng.
Quãng đường đến trường không xa, nhưng hôm nay tôi thấy như kéo dài bất tận, nhìn họ nói chuyện với nhau tôi có cảm giác mình thật thừa thải.
“Nếu mình đi nhanh hơn có lẽ đã không gặp chuyện này” Thú thật với tôi lúc đó chết còn nhẹ nhàng hơn cảm giác này nhiều.
Sau khi tiễn cô bạn gái mới quen vào trường cô, hai đứa tôi đi đến trường mình. Chỉ còn hai đứa như mọi khi nhưng sao tôi cảm thấy Kouma xa lạ quá, cứ như mới quen biết vậy. Nên chúng tôi không nói chuyện gì nhiều.
“Sao cậu quen được cô gái đó thế?” Tôi gắng sức gợi chuyện.
“Sau khi nghe cậu nói, tớ về nhà suy nghĩ về vấn đề đó. Thì nhỏ em họ tới chơi, tớ kể cho nó nghe, cậu biết đó vấn đề đó bọn con gái rành hơn tụi mình nhiều mà. Thế là nghe xong, nó liền giới thiệu cho tớ Hizumi và nói thêm là quen bên ngoài được tự do hơn, thêm nữa trường nữ SHIZUKA lại gần trường mình nhất, nên việc tớ có bạn gái sẽ lọt vào đây ngay thôi. Khi thấy cô pé này tớ thấy cũng khá nên đồng ý ngay. Chuyện là vậy đấy” Kouma vừa cười vừa kể.
“Thế ra cậu làm theo lời tớ thật?” Tôi chẳng thấy đáng cười tí nào.
“Đương nhiên rồi, chính cậu nói thế mà” Kouma nhìn tôi.
“Ờ phải, vậy chắc cậu sẽ không bị đeo bám nữa đâu nhỉ?” Tôi vội nhìn ra chỗ khác.
“Tớ mong là thế”
“Ra thế! Vậy là trong cậu ấy không còn dành riêng cho tôi nữa rồi” Nghĩ đến đó tôi như muốn khóc. ” một thằng con trai lại khóc ư?” Tôi tự quát mình nhưng rồi tôi buộc thừa nhận. Vì vậy tôi bước vội vào lớp, tránh nhìn Kouma càng nhanh càng tốt, trước khi tôi có thể khóc thật.