Story of the boys - Chương 3
CHAPTER 3: TO FLEE
Chuông reo phá tan bầu không khí yên tĩnh, những tiếng hò reo, cười đùa cùng tiếng nói chuyện, bàn tán vỡ ào ra như nước lũ. Giờ ra chơi nào cũng ồn ào náo nhiệt như thế; và trong lớp A 3-7 cũng không ngoại lệ.
Tôi ngồi đó, chăm chú lắng nghe Kouma trò chuyện với bọn con trai.
“Tớ thiệt ghen tỵ với cậu quá đó, vào lớp liều mạng vậy, lại còn vi phạm đủ mọi nội quy, vậy mà bọn con gái chỉ ngồi im bao che cho cậu, sướng quá rồi còn gì” Hikaru đút hai tay vào túi quần, dựa lưng vào bàn học nhận xét.
“Phải đó lúc tớ vào trễ đâu có được yên thân vậy, nhất là nhỏ Kaori lớp trưởng, suốt cả tuần nhỏ cứ de mặt tớ mà cằn nhằn nghe phát bệnh” Watashi ấm ức.
“Ha ha, nổi tiếng cũng có lợi mà cũng có hại mà” Kouma vỗ lên vai Watashi an ủi.
“Cậu xem được bọn con gái hâm mộ bao vây mà là hại à?” Tada tròn mắt thắc mắc.
“Phải đấy!” Cả bọn hưởng ứng.
“Các cậu ở vào vị trí của tớ thì biết” Kouma cười xoà.
“Nếu là cậu tớ sẽ tận dụng cơ hội này quen thật nhiều bạn gái, có thế chết yểu tớ cũng chịu” Bọn con trai nhôn nhao.
“Ha ha ha” Kouma lại cười
Đôi khi tôi thấy Kouma thật đáng ghét, cậu ta luôn cười làm không ai giận lâu được và cũng không trách móc được cậu ấy. Tôi chợt nhớ tới bữa trưa trong tủ đồ, đứng dậy tôi bước ngang qua Kouma và bọn con trai ra khỏi lớp.
Chợt có tiếng người gọi giật tên tôi, quay đầu lại, tôi thấy Kouma đã đứng khỏi ghế chạy về phía tôi:
“Cậu đi đâu vậy Wakaru?” Kouma hỏi tôi.
“Lấy bữa trưa” tôi đáp nhanh và đi qua cửa lớp.
“Vậy tớ đi với!” Kouma bước lên sánh ngang với tôi.
Vừa mới xuống cầu thang chúng tôi lại gặp sự cố. một bọn con gái đã trông thấy Kouma, họ liền rầm rộ chạy tới.
“Bọn họ thật rảnh quá, không còn việc gì làm chắc?” tôi ngán ngẩm nghĩ thầm trong khi Kouma cuống cuồng tìm chỗ trốn:
“Cậu nói dối bọn họ giúp tớ, tớ kiếm chỗ trốn đã” Nói rồi chạy vội ra sau bức tường một lớp học cạnh đó. Tôi chưa kịp nói gì thì bọn con gái đã dàn hàng trước mặt tôi. một cô gái có vẻ là thủ lĩnh của nhóm cất giọng hỏi:
“Cậu là người hay đi chung với Kouma phải không?” Không để tôi trả lời cô gái tiếp luôn :
“Vậy cậu biết Kouma đi đâu không? Chúng tôi vừa mới nhìn thấy cậu ấy ở đây, vậy mà tới nơi đã biến mất, cậu biết cậu ấy ở đâu không?” Cô gái hỏi một hơi.
“Hay thật! Biết mình là bạn thân của Kouma mà không biết tên mình, thật khôi hài” Tôi thầm nhủ, và trả lời cô gái:
“À! Cậu ấy vừa mới ra câu lạc bộ bóng đá tức thì” Tôi chỉ tay về phía hành lang trước mặt.
Không tiếng cám ơn, cả bọn kéo nhau ra hướng tôi vừa mới chỉ. Bọn họ vừa đi khuất, tôi đã nghe tiếng thở phào của Kouma sau lưng:
“May quá bọn họ đi rồi, tớ lại nợ cậu nữa rồi! Khi nào đó tớ sẽ rủ cậu đi đâu đó ăn để cám ơn nhé!” Kouma khoác vai tôi.
“Không cần, cậu chỉ cần đừng gây phiền phức mỗi ngày cho tớ là đủ rồi” Tôi đáp ngay.
“Đừng lạnh lùng vậy chứ, cậu là bạn thân nhất của tớ mà, cậu không giúp tớ thì ai chứ?” Kouma vờ như bị tổn thương.
“Thật là, cậu thích suốt ngày cứ trốn tránh vậy sao?”
“Không” Kouma đáp ngay.
“Vậy sao không kiếm một cô bạn gái, có thế cậu mới không bị tụi con gái đeo bám suốt” Tôi gợi ý.
“Có thật có bạn gái sẽ bớt không?” Kouma hỏi lại.
“Có thể” Tôi nâng kính đang trễ trên sống mũi lên.
“Được thôi tớ sẽ thử” Kouma cười với tôi.
“Vậy cố gắng nhé!” Tôi cười lại với cậu ấy.
Và lúc đó tôi chỉ nghĩ Kouma đùa (vì cậu ấy rất hay đùa).
Hay đúng hơn là chỉ mình tôi nghĩ cậu ấy nói đùa.