Story of the boys - Chương 2
CHAPTER 2: THE SALIENT
Lên cấp ba, Kouma được hâm mộ hơn bao giờ hết, điều đó chỉ càng làm Wakaru thêm buồn.
Một buổi sáng thường lệ, Kouma đến rủ Wakaru đến trường. Họ chỉ vừa mới thấy thấp thoáng ngôi trường cấp ba, Kouma đã thấy một đám đông nữ sinh đang chạy về phía hai người. Tình cảnh thường thấy mọi ngày, Kouma vội vã nói: “Không xong rồi, tớ đã cố gắng đi đường khác, vậy mà bọn họ vẫn đón trước được”
Wakaru buồn bã đáp: “Có trách thì tại sao cậu quá nổi tiếng thôi”
“Không có thời gian nhận xét đâu, chạy thôi nếu không cả cậu và tớ sẽ gặp rắc rối to”. Dứt lời Kouma nắm tay Wakaru quẹo ngõ khác. Wakaru chỉ còn biết lắc đầu thở dài chạy theo.
Khi đã đứng đối diện bức tường đằng sau trường, Kouma chia tay Wakaru để leo tường vào. Còn Wakaru chỉ đứng nhìn theo nghĩ thầm: “Tại sao lại thích chuốc phiền phức vậy chứ?”. Cậu bèn quay người bước vào trường bằng cổng sau……
Trong khi thầy đang điểm danh, Wakaru quay đầu về chỗ ngồi của Kouma cách cậu hai bàn về bên trái. Trống không. “Sao cậu ấy chưa tới nhỉ? Vào lớp từ lâu rồi mà”. Đang suy nghĩ bỗng cậu nghe tiếng loạt soạt ngay cửa sổ. cậu vội nhìn qua thì nhận ra Kouma đang đu người bám vào thành cửa sổ.
“Cậu điên hả, bộ muốn té xuống dưới lắm sao?” hốt hoảng hỏi Kouma.
“Hì hì, tớ không chết được đâu, còn yêu đời mà” vẫn đu tay một cách hớ hênh trên thành cửa, Kouma vừa nhe răng cười với Wakaru.
“Đi đâu mà giờ mới xuất hiện, cậu có biết vào lớp từ lâu rồi không hả?” Wakaru nghiêm mặt.
“Tại bọn con gái bám theo dữ quá, không còn cách khác tớ phải leo cửa sổ mới thoát được đây nè, đừng chỉ trích tớ nữa giúp tớ vào đi” Kouma phân bua.
Vẫn nghiêm nét mặt nhìn Kouma, một lúc sau cậu quay đầu về lớp, đứng dậy bảo thầy giáo: “Thưa thầy em có vấn đề muốn gặp riêng thầy ạ!”.
Thầy đứng trên bảng, kéo cặp kính lão xuống sống mũi nhìn cậu học trò vừa phát biểu: “Wakaru à, có vấn đề gì hả em?”
Nhìn thẳng vào mắt người thầy già nua, trong lòng Wakaru dấy lên một tội lỗi, nghĩ đến việc qua mặt thầy bất giác Wakaru thấy mình thật xấu xa. ” Nhưng giúp Kouma quan trọng hơn” Wakaru thầm nghĩ. Thế là cậu đứng thẳng dậy, bước tới chỗ thầy nói khẽ với thầy điều gì đó và cậu cùng thầy bước ra khỏi lớp.
Trong khi đó, bọn con trai giúp Kouma leo vào, một người lén bước lên bàn giáo viên vơ vội cuốn danh sách học sinh, phết mực đỏ vào tên Kouma Kenji đang để trống, xong xuôi tất cả yên vị thì thầy giáo và Wakaru bước vào. Trước khi vào chỗ ngồi Wakaru liếc thấy Kouma cười và ra dấu chiến thắng với cậu, Wakaru chỉ còn biết lắc đầu.