Story of the boys - Chương 10
CHAPTER 10:DELICIOUS NOODLE
Kazyuri bước đến cạnh tôi khi tôi đang nghe một anh chàng công nhân hào hứng kể chuyện, đồng phục cô mặc cũng giản dị như quán ăn vậy, ngoài bộ đồ lúc nãy cô mặc thêm một cái tạp dề trắng và đội một chiếc mũ y tá trắng nhỏ trên đầu, trông đầy sự tươi tắn.
“Anh chọn được món gì chưa anh Wakaru?” Cô pé hỏi tôi.
“À, cho anh một mì Tempura đi”
“Vâng được ạ! Em sẽ đem ngay đến cho anh” Nói rồi Kazyuri nhanh nhẹn đi vào khu bếp.
Chỉ 5 phút sau, cô pé đã bưng ra một tô mì nghi ngút khói. Nhìn cô pé đặt tô mì lên bàn, tôi thật sự ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy tô mì nào to như thế
“Trời đất! Tô mì to thế này sao em?” Tôi vội ngước lên hỏi.
Kazyuri đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười nháy mắt giải thích: “Em kể về anh cho chú ấy, nghe xong chú ấy quyết định đãi anh tô đặc biệt này đấy và muốn anh ăn xong đến gặp chú ấy, được không anh?”
“Không thành vấn đề, nhưng…. ” Tôi chưa nói hết câu, hai anh ngồi bàn bên đã cắt ngang:
“Ái chà! Em ưu tiên anh chàng này quá ha! Bạn trai em à?” Anh chàng lúc nãy nói chuyện với tôi đùa.
“Chú nói bậy quá nha! Anh ấy là bạn của cháu thôi” Cô pé cãi.
“Vậy sao phục vụ chu đáo thế, có bao giờ em đãi bọn anh tô to vậy đâu?”
“Phải đấy, mà sao kiu tụi anh là chú, bọn này mới 23 thôi mà” người còn lại nhăn nhó.
“Xí! Người ta giúp cháu thì cháu phải đền ơn chứ. Với lại cháu ghét ai là cháu kiu chú hà. Ai bảo chọc cháu chi” Kazyuri chun mũi.
Tôi mỉm cười khi thấy cô pé đáp trả các câu đùa của hai anh chàng công nhân ấy. Song nhìn xuống tô mì của mình, nó bốc khói nghi ngút và mùi thơm xộc vào mũi; nó thật sự làm tôi muốn ăn ngay nhưng tôi không nghĩ mình có thể ăn hết chừng này.
Sau khi làm hai anh chàng kia hết cãi lại được, Kazyuri quay lại, ngồi xuống đối diện tôi
“Anh ăn thử xem tài nghệ của chú ấy đi, rồi nói em nghe ý kiến của anh đi” Cô bé chống tay lên cằm, nhìn tôi chờ đợi.
Khi mới ăn miếng đầu tiên, tôi đã cảm thấy đây là món mì ngon nhất mà tôi từng được ăn, ngon hơn hết thảy các món mì sang trọng mà tôi biết. Sợi mì vàng óng ả, rất dai và trơn khi vào miệng chỉ chực trơn tuột vào miệng, nước lèo thì khỏi nói, trong vắt không một gợn dầu làm nổi bật màu sắc những thứ ở bên trên; đó là những loại rau củ ăn kèm, hành lá, thịt, đồ trang trí, có tất cả năm màu sắc được kết hợp rất hài hoà và đẹp mắt. Tuyệt hơn cả là món Tempura, tôm tươi rói, thịt rất ngọt, dai được chiên vàng rộm, thật giòn, tôi có thể nghe những tiếng rốp rốp khi cho vào miệng và sau đó tan ra ngay; chấm cùng nước tương thì thật là ngon tuyệt. Càng ăn tôi càng thấy thèm, tay tôi cứ gắp không ngừng và tôi không còn chú ý đến gì khác ngoài món ăn trước mặt. Dù rằng tô mì rất to và tôi không thấy đói, vậy mà tôi đã ăn hết sạch, không chừa thứ gì kể cả nước lèo.
“Ngon tuyệt! Ngon hơn tất cả những món mà anh từng ăn” Tôi nhận xét khi bụng đã no căng.
Kazyuri chỉ chờ đợi nhiêu đó, khi nghe tôi nói thế cô bé cười rất tươi: “ Em đã nói mà, không món mì nào ngon như của chú ấy làm đâu”.
“Sao chú ấy không lên thành phố mở một quán mì, chắc chắn sẽ rất đông khách, chú ấy sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng và giàu có đấy” Tôi gợi ý.
“Tụi em cũng từng hỏi chú câu đó, nhưng chú ấy vốn xuất thân từ dân lao động nghèo, vì vậy chú ấy quyết tâm gắn bó với họ bằng cách mở quán mì này. Tuy không dư dả nhưng chú ấy đủ sống và đủ để trả lương cho bọn em, hơn nữa chỉ cần lúc nào cũng được mọi người ủng hộ với chú ấy vậy là đủ. Thực tế quán ngày nào cũng đông như vầy khiến không chỉ chú ấy mà tụi em cũng rất vui tuy hơi mệt một tí. Giờ đây cả khu phố này không ai không biết quán mì này, vui lắm anh à!” cô pé vừa kể vừa cười tít mắt.
“Tuyệt thật đấy!” Tôi càng thêm cảm phục con người và quán ăn này.
“Phải rồi! Giờ bớt khách rồi, để em đưa anh đi gặp chú ấy” Nói rồi cô pé đi trước dẫn đường, tôi đứng dậy theo sau.