Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 9
9.
Tôi trố lồi cả mắt ra khi thấy mấy thằng hôm qua khúm núm trước mặt tôi. Hai thằng bị sưng miệng, hai thằng không sao còn Hậu thì một bên má và mắt tìm bầm, sưng húp. Anh Cương! Anh làm cái qué gì thế?
– Xin lỗi Linh. Bọn này sẽ không bao giờ làm phiền Linh nữa.
– À. Ừ. Không sao đâu.
Rồi mấy thằng ấy lỉnh mất, chỉ còn Hậu ở lại, ngập ngừng nhìn tôi.
– Những gì tôi làm hôm qua, là không được. Cho tôi xin lỗi.
– Ừ…được.
– Còn những gì tôi nói, là thật lòng. Tôi mong Linh hiểu.
Hiểu? Hiểu là mày thích tao á? Cái thằng khỉ này làm tôi lúng túng quá. Tự dưng thấy mặt mình nóng nóng. Tôi ngượng ngập nói:
– Ừ. Đư .. được.
Thế rồi tôi chạy vào lớp.
Thằng lợn lòi, Trường, chạy về phía tôi.
– Hôm qua có chuyện gì mà bọn nó lôi mày đi? Tuyền đến tìm thì tao chỉ ra chỗ nhà E. Mày gặp được Tuyền không? Lúc về thấy Tuyền vào lấy cặp cho mày nhưng tao cũng chả kịp hỏi.
– Có gặp. Hoá ra là mày chỉ cho cô ấy à? Cảm ơn nhá. Cho mày cái này này.
Tôi đưa cho nó con dao đa năng màu bạc trạm trổ rất tinh xảo. Cương bảo tôi thể nào bọn con trai tuổi tôi (?) cũng sẽ khoái lắm. Chính xác. Lợn lòi mặt tươi hơn hớn tí ta tí tởn dù miệng nói:
– Mày hâm à?
Gớm. Thích quá đi còn sĩ.
Lúc về, thấy Hậu đứng dựa vào tường gần cửa lớp, tôi lại gần:
– Còn đau không? Mau đỡ nhé.
Rồi mỉm cười động viên nó và cũng hối lỗi vì anh bạn vũ phu của tôi nữa. Ấy thế mà cái thằng này giương con mắt còn lành lặn để giương được lên nhìn tôi, đần mặt ra. Quê quá tôi quay đi thật nhanh kẻo thiên hạ lại chửi thấy người sang bắt quàng làm họ.
Ngoài cổng, cả Tuyền lẫn Cương đều đã đứng chờ ở ngoài. Cương chạy đến gần tôi còn Tuyền chỉ đứng yên dựa vào xe, nhìn chằm chằm vào sau lưng tôi. Tôi ngoảnh lại thì thấy Hậu đang rẽ sang hướng khác. Chắc thấy anh Cương nên sợ bị sưng nốt bên mắt còn lại đây. Tôi tủm tỉm cười đi về phía Tuyền.
– Vẫn bực mình hả em? Anh Cương giải quyết rồi mà. Mặc kệ đi. Hôm nay nó xin lỗi anh rồi đấy.
Tuyền chỉ dành cho tôi một nụ cười lạnh ngắt. Tôi chợt thấy lạnh người, vội vàng kéo Cương ra một chỗ.
– Anh kể Tuyền nghe rồi à?
– Không. Chưa hề. Chắc là đoán ra.
– Đoán thế nào được mà đoán.
– Đoán gì?
Tuyền làm cả hai giật bắn. Cô đang nhoẻn miệng cười rất tươi, ánh sáng toả ra làm nhoà cả nỗi lo lắng vu vơ mới chập chờn trong đầu tôi.
Bữa trưa hôm ấy, thỉnh thoảng tôi lại thấy Tuyền nhìn Cương chăm chú. Một nỗi lo lắng khác lại thấp thỏm trong lòng tôi khiến miệng tôi nhạt thếch. Tôi cắm cúi chọc chọc vào cốc sinh tố, không dám ngẩng lên nhận ánh mắt hỗn loạn của Cương phía bên kia bàn.