Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 8
8.
Những ngày sau đó là một khoảng thời gian vui vẻ của tôi, cũng lâu lắm rồi tôi mới được nếm trải. Tôi và anh ta nói chuyện khá nhiều, dù tôi không thể tìm ra những điểm để mà nói là hợp ở đây. Chúng tôi cũng hay đi chơi và tôi thậm chí còn đến nhà anh ta, có Tuyền hoặc không. Căn nhà của một gã độc thân mà khá lắm. Đương nhiên là cũng có người giúp việc nhưng vẫn phải công nhận, căn nhà gây ấn tượng mạnh với tôi, nhất là cái tủ sách nhiều vô tận và đống đĩa phim nhiều không kể xiết. Tôi là cứ loá hết cả mắt. Ồ, mà sao lại là độc thân nhỉ?
– Bạn gái anh đâu?
– Thế là sao? Em phải hỏi là có chưa chứ.
Tôi cười khẩy.
– Hỏi thế để người ta chửi vào mặt cho là ngu à?
– Không đâu. Anh không có bạn gái. Em đừng lo.
– Lo cái gì? – Tôi vội gắt. – Không có mới lo. Ông đừng có mà tơ tưởng đến Tuyền của tôi.
– Gì mà có em thế?
– Em yêu, ông này bảo ông ấy không có bạn gái.
– Có thể, nhưng người tình với người yêu thì chắc là thứ cuối cùng trên đời này anh thiếu, nhỉ?
– Ờ, anh không nghĩ ra. Dạ, em xin lỗi, em hiểu nhầm anh.
Thế là cổ tôi bị kẹp lại còn tóc thì bị vò tung lên, hai má sưng lên vì bị véo nát. Thỉnh thoảng Tuyền vẫn trêu là chúng tôi như hai bố con, rằng anh ấy đừng có chiều tôi quá kẻo sau này tôi cứ bám lấy bắt phải làm bố.
– Anh chịu thôi. Làm gì chứ làm bố thì anh thà chết còn hơn.
Và khi ấy Tuyền dừng lại nhìn anh ấy rất lạ. Những lúc như thế tôi cũng băn khoăn nhìn cô. Em đang nhìn gì thế?
Tôi không phải là người dễ hoà nhập. Từ ngày mẹ mất, tôi có mỗi Tuyền. Giờ tôi có thêm Cương làm bạn, bất chấp thái độ vô lí của tôi. Ở lớp tôi, nhờ mật độ nghỉ học, (vẫn chưa phải thi lại môn nào suốt kì I dù điểm của tôi cũng chỉ là đủ qua), cộng với gia cảnh (mang tiếng là thằng nhà giàu kênh kiệu), cộng với cái vẻ bề ngoài hơi khác thường (cũng mang tiếng là giống con gái, sau bao nhiêu năm), tôi cũng khá bị chú ý. Nói là chú ý cho oai chứ phải gọi là soi mói mới đúng. Tôi chả để ý đâu, nhưng dạo này có lắm cái sự bất thường ở cái sự soi mói bình thường ấy. Có vài đứa nhìn tôi đăm đăm, tôi nhìn lại cũng chả thèm quay đi cơ. Lại có đứa nhìn rồi thì thào. Rồi có thằng nháy mắt. Mình làm gì à? Hôm nay thì sự bất thường tăng lên một bậc, vài đứa con gái đến chỗ tôi ngồi hỏi chuyện:
– Linh này, mình nói chuyện một lát được không?
– Ừ, gì thế?
– Cái anh hay đến đón Linh ở cổng trường ấy…
À, tôi nhẹ người. Hoá ra là cảm mạo cái gã đẹp mã ấy.
– Ừ. Sao?
– Anh ấy là gì của Linh?
– Bạn thôi. Muốn làm quen à?
Thái độ của bọn nó sau câu hỏi ấy của tôi làm tôi cứ ngẩn ra mà nghĩ. Chúng nó cứ ngớ ra hết cả lượt, không hề vui mừng vì lời gợi ý của tôi. Lại có đứa thảng thốt:
– Linh bảo bọn này làm quen với anh ấy á?
Ô hay.
– Ừ! Được mà. Chuyện ấy có gì khó khăn đâu.
– À!… Ừ! …Để bọn tớ suy nghĩ tí đã nhé!
Thế là đàn gà con lục tục kéo nhau đi. Hâm thế. Đúng là con gái.
Cái sự bất thường vẫn cứ đến ngày một nhiều. Lần này là một đám con trai. Lạ à nha. Bình thường bọn này ghét tôi như hủi.
– Này. Ra ngoài nói chuyện tí.
Thôi chết rồi! Tại mấy con gà bông xinh xắn kia bắt chuyện rồi. Khéo mà bị oánh tơi bời cũng nên. Mẹ khỉ! Tôi gật đầu dù không hề muốn.
– Đợi tớ một phút.
Tôi cuống cuồng nhắn vội một cái tin cho Cương, bảo anh đến lớp tìm tôi. Có thể giờ này anh đang làm việc nhưng tôi còn ai mà nhắn. Làm sao lôi Tuyền vào đây được! Cũng may lão này làm việc giờ giấc thoải mái, lúc
nào tôi chả thấy mò đến chỗ tôi được.
Tôi run run đi theo mấy thằng bạn. Bạn quái gì! Bọn này toàn cùng lớp tôi nhưng tôi cũng chưa biết tên, mới vào được gần một năm, nhớ hết thế quái nào được mấy chục người. Mà nói toẹt ra thì tôi cũng chỉ biết mỗi lợn lòi, tên thật là Trường, học cùng nhau hồi cấp ba. Thằng này cũng tử tế.
Đến một khu nhà hơi ít người, hơi ít quá thì phải, tôi lúc này đã toát mồ hôi hột, thì bọn nó dừng lại, thích thú nhìn tôi bước tới, run rẩy vì biết mình sắp bị làm thịt. Chết tôi thật rồi. Ôi, cái mặt em da mỏng lắm. Mấy anh đừng tát mạnh mà chằng chịt sẹo thì em ế cả đời. Tôi cố ra vẻ hài hước để cái dạ dày nó yên yên một chút.
Tôi vừa tới gần thì lập tức có hai thằng vòng ra sau lưng tôi. Tôi tái xanh mặt. Bọn này đứa nào cũng cao hơn tôi gần một cái đầu và 100% là khoẻ hơn cái thằng tôi lẻo khẻo trói mèo không chặt đến mấy chục lần. Tôi bấu chặt vào tay áo kia, chờ đợi.
– Này!
Tôi dựng hết cả tóc gáy, thậm chí còn nghe tiếng chân tóc tôi kêu “tưng” một cái.
– Làm gì mà co rúm lại thế! Có ai định làm gì đâu.
Cả lũ cười rộ lên, tôi càng hoảng.
– Có .. có chuyện gì thế?
Tôi thầm cảm ơn ông trời là mình mang theo kha khá tiền hằng ngày, (phải đưa Tuyền đi ăn mà), dạo này lại có người bao nên rủng rỉnh lắm. Chúng nó hỏi tiền mà bảo em không có thì có mà nó bẻ răng.
– Chỉ định hỏi thăm bạn cùng lớp tí thôi. Dạo này ổn không?
Sao không hỏi cả dạo trước nữa?
– Có. Ổn.
Một thằng tiến lại gần. Thằng này trông bảnh bao ra dáng con nhà giàu, khéo mà nó lột cả điện thoại của mình mới vừa lòng mất. Nó đặt tay lên vai tôi, (tôi thề là lúc ấy tôi định đưa tay lên để lôi cái phần hồn mình đang
cuống cuồng bỏ chạy về xác), hỏi khẽ:
– Hỏi thật Linh nhé. Linh biết tớ là ai không?
Nói thật hay nói dối? Mà nó hỏi thế là có ý gì? Hay nó là trùm ở đây? Mình không nộp tiền bảo kê cả năm nay nên giờ nó tính sổ cả vốn lẫn lãi? Đầu tôi bấn loạn với cả một đống lộn xộn, thế nên cũng chả kịp uốn lưỡi cái miệng nó phun ra:
– Ấy là ông trùm hả?
Có thằng ngồi cả xuống đất mà cười, còn mấy thằng khác thì ôm bụng khuỵu xuống. Riêng thằng cu bảnh trai trước mặt tôi thì khẽ nhăn mặt không vừa lòng:
– Vô tình quá! Học cùng nhau cả năm nay.
– Xin lỗi.
– Không sao. – Nó cười nhẹ. – Giờ biết là được. Tớ là Hậu. … Cái anh mà hay đón Linh ở cổng trường ý… là gì của Linh?
Đồ chết bầm. Mình dính vào thú dữ rồi. Cương ơi là Cương. Quen ông là cả một sai lầm.
– Bạn tớ.
– Bạn kiểu gì?
– Không thân lắm. Mới quen.
Mình hèn quá. Trả lời ngoan như thằng con bị bố tra hỏi.
– Không thân lắm sao hay đưa đón nhau đi chơi thế? Bạn trai hả?
Hả?
Tôi đánh rơi cả hàm dưới khỏi hộp sọ. Bọn này bị thần kinh à? Ông mày có cô bạn gái đẹp như tiên nữ, lúc nào nhìn thấy mà chúng mày không sáng trưng cả mắt lên.
– Không! Không phải! Tớ có bạn gái rồi.
– Có chắc không? Mà… cũng không quan trọng. Anh này quấn Linh lắm. Linh thấy sao?
Đúng là trời đánh thánh đâm. Toàn một lũ quái dị. Hết ông Cương lại đến cái lũ này tò mò nhúng mũi vào chuyện của tôi. Thấy sao cái con khỉ! Chỉ thấy bọn bạn mày đang lỉnh đi đề mày rảnh rang xử lí tao thôi.
– Chả sao. Còn chuyện gì khác không? Tớ phải đi rồi. Sắp vào lớp rồi đấy.
– Vội thế? Linh cũng để ý đến chuyện sắp vào lớp cơ à? Chả sao hả? Thế nếu tớ cũng quấn Linh thế, Linh thấy sao?
Thấy sao là thấy sao?
– Tớ chẳng hiểu ấy muốn nói gì cả. Tớ đi đây.
Hậu giật mạnh cánh tay tôi làm tôi mất thăng bằng ngã dúi dụi vào nó. Tôi quát:
– Đau. Bỏ tôi ra.
Nó liền ôm ghì lấy tôi, đặt môi lên gáy, còn mũi hít hà mùi tóc tôi. Tôi rùng mình vì cảm giác ghê sợ dâng lên cổ.
– Dễ chịu quá. Mềm mại quá.
Tôi vùng vấy thoát ra. Cương ơi, anh đến chưa?
– Đừng chạm vào tôi. Thật kinh tởm.
Hậu bật ra một tiếng cười khô khan.
– Tôi không cùng đẳng cấp với Linh hả? Thế nên Linh coi thường tới mức không thèm liếc tới hả?
Tôi lao người bỏ chạy nhưng cổ tay bị nắm chặt lại đến mức tê dại. Tôi quay lại nhìn vào đôi mắt đang dại đi của Hậu.
– Mày muốn gì?
– Linh sẽ biết ngay thôi.
Nó đẩy tôi ngã xuống nền cỏ xanh mượt của cái bồn cây lớn. Cỏ chọc vào gáy tôi ngứa ngáy khó chịu. Tôi chưa kịp bật dậy thì nó lao tới. Hậu ngồi lên đùi tôi, hai tay thì nắm chặt cổ tay tôi ghì xuống. Tôi hoảng quá không nói được gì, bật khóc thút thít. Cương ơi, cứu em! Nó nhìn tôi khóc rồi hôn nhẹ vào má tôi. Tôi muốn rút tay ra để lau má nhưng không được. Càng cố nó càng siết chặt.
– Linh đẹp qúa. Tôi mà biết chuyện dễ dàng thế này, tôi bắt Linh đi từ lâu rồi.
Không! Tôi không muốn thế! Thả tôi ra đi.
– Không! Không được!
– Linh! Linh mở mắt ra nhìn tôi này. Mở mắt ra. Đừng sợ. Linh có biết bao nhiêu lâu tôi khao khát được nhìn sâu vào cái hồ trong vắt này không? Bao nhiêu lâu tôi muốn chạm vào làn da dịu ngọt này? Bao nhiêu lâu tôi
muốn được ôm lấy Linh để cảm nhật tất cả của Linh? Linh chẳng biết đâu, đúng không?
Mắt tôi mở to vì sợ, nín cả khóc. Tôi cố gắng tìm cho mình một cơ hội:
– Đừng! Đừng làm thế! Mình… nói chuyện đã, được không?
– Không! Linh thậm chí không nhìn tôi một cái bao giờ. Đây là lần đầu tiên Linh nhìn thấy mặt tôi, phải không?
– Không…phải…đâu. Xin lỗi, thả tớ ra. Tớ…sẽ khác mà.
Hậu đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi rồi bóp chặt cằm tôi, áp môi nó vào môi tôi như muốn cắn nát chúng. Tôi quẫy đạp hai chân nhưng nó nặng quá. Nước mắt tôi lại trào ra. Cương ơi, cứu em. Em khó thở quá.
Bỗng Hậu bị lôi khỏi người tôi. Một bàn tay to kéo tôi lên để tôi rơi vào một cái ôm ấm áp. Cương cúi xuống xem xét người tôi. Tôi siết chặt con người cao lớn, thật chặt như để chắc chắn rằng anh là thật. Anh cũng ghì mạnh lấy tôi để trả lời cho thắc mắc ấy. Tôi vùi mặt vào ngực anh, anh xoa nhẹ lưng tôi thì thầm vào tai:
– Không sao. Anh đây. Không sao.
Rồi anh quát:
– Cút ngay. Còn đến gần Linh của tao một bước, tao vặn cổ chúng mày hết.
– Linh! Có sao không anh? Có bị đánh không?
Tiếng Tuyền từ xa chạy tới. Tôi tránh ra khỏi Cương để tới ôm cô. Cô hôn vào ngực tôi hai tay đặt lên mặt tôi bật khóc, xoay xoay, xăm xoi mọi chỗ trên người tôi.
– Anh không bị đau đâu. Chỉ hơi sợ tí thôi.
– Bọn nó làm gì anh?
Tôi phải nói gì? Một thằng con trai suýt bị một thằng khác cưỡng bức à?
– Bọn nó định xin đểu thôi. Nhưng Linh nhà em lì lợm lắm.
Tuyền bật cười khúc khích dù nước mắt vẫn nhoè trên khuôn mặt ửng đỏ vì chạy.
– Anh Cương gọi cho em. Em sợ quá lao ra khỏi lớp đến đây luôn. Mà lại không đi xe nên mất thêm thời gian gọi xe ôm nữa.
Tôi thấy mình nhẹ bẫng liền quay lại định cảm ơn Cương thì thấy quần áo anh xộc xệch, cổ tay áo còn dính máu. Máu! Tôi buông vội Tuyền ra, chạy đến xem tay anh, không có vết thương. Tôi xoay người anh lại. Cũng
không có vết thương. Máu ở đâu ra nhỉ?
– Em bắt chước Tuyền làm gì đấy? Anh chỉ hỏi mấy thằng đứng phía đầu nhà là có thấy em ở đâu không thôi.
– Sao anh tìm được chỗ này?
– Một bạn trong lớp em chỉ ra phía này. Trên đường đi anh gọi cho cả Tuyền vì không biết lớp em ở đâu. Lần sau phải cài GPS vào người em, kiểu như bọn chim di cư cho tiện.