Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 7
7.
Tôi đã nhầm. Anh ta không cầm tinh con ruồi. Anh ta là một con ruồi. Tôi có thể nhìn thấy anh ta vo ve ở bất cứ chỗ nào. Bất cứ chỗ nào cần phải được nhấn mạnh lại một lần nữa, cổng trường để cùng ăn trưa, cổng nhà để cùng ăn sáng, trong nhà để cùng ăn vào ngày nghỉ, trong rạp chiếu phim để cùng… à, xem phim, tất nhiên. Nhưng đây không phải là lúc để hài hước. Tôi đem thắc mắc này với Tuyền. Cô, dù cũng rất thắc mắc, lại nói rằng như thế cũng rất vui. Anh ta dù sao cũng là bạn trai, nghĩa rất trong sáng, đầu tiên của tôi. Ờ, trước đây đúng là tôi chả có thằng bạn nào cả. Anh ta lại giỏi, biết nhiều, đặc biệt rất hợp với Tuyền. Tôi là tôi lo lắm. Tuyền lại bảo tôi mới hợp với anh ta. Tôi đoán đấy là cô đang cố đánh lạc hướng sự lo lắng của tôi. Bởi vì, nếu Tuyền đòi tôi đi mua kem, anh ta sẽ đi mua kem, cô đòi đi công viên nước, anh ta sẽ mua sẵn vé, cô đòi đi xem phim, bọn tôi sẽ có vé VIP. Tôi không có một tẹo nào để thể hiện cả. Chỉ khi tôi vác cái mặt nặng như bị, Tuyền mới ngừng đòi hỏi tôi và anh ta mới ngừng khoe mẽ. Vậy thì tôi phải cực kì ngu, hoặc lão sói này đóng vai cừu cực giỏi hai đứa bọn tôi mới dễ dàng để lão nhập đàn thế.
Ngày hôm nay tôi không đi học. Tôi luôn không đi học vào ngày này. Tôi dậy thật sớm. Bố tôi về đêm qua, sau ba tuần đi xa, đi đâu thì tôi chẳng rõ. Tôi chỉ biết, ông không có người phụ nữ nào ở ngoài kia đâu. Ông chỉ có một mình mẹ tôi, mãi mãi. Hoa hồng được cắm trong tất cả các lọ có trong nhà. Phải, hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi. Chúng tôi không còn nhiều họ hàng, nếu có thì cũng ở quê mẹ tôi, xa tít mù tắp. Tôi cũng không biết nhiều lắm, vì tôi chưa được gặp họ bao giờ. Họ chỉ xuất hiện trong đám tang mẹ tôi, mà đám tang mẹ tôi thì không có tôi. Mẹ Tuyền, cô Oanh nói là do mọi người không muốn tôi chứng kiến chuyện đó. Hừ! Tôi là người duy nhất nhìn thấy mẹ chết. Tôi biết đấy là vì bố tôi không muốn nhìn thấy tôi ở đó.
Vì thế, những ngày này, hai bố con tôi ai muốn làm gì thì làm. Tôi biết bố tôi làm gì. Ông sẽ thức cả đêm hôm trước để ngắm ảnh mẹ, sáng sớm sẽ đi viếng mộ vì không muốn gặp bạn cũ của mẹ. Còn tôi, đợi lúc bố đi mới lại gần mộ mẹ và ngồi đó đến khi mệt mỏi. Có vài lần Tuyền ngồi cùng tôi, nhưng đa phần tôi bảo tôi muốn ngồi một mình. Nói ra thì bảo là thần hồn nát thần tính nhưng tôi khá chắc chắn luôn có ai đó có mặt ở đó với tôi và tôi bắt mình phải nghĩ đó là mẹ về thăm tôi thôi.
Hôm nay trời âm u, thật ảm đạm. Xung quanh mộ mẹ tôi đã sạch sẽ, một bó hồng, chắc chắn là của bố tôi, và một bó hoa huệ, như thường lệ đặt bên cạnh mộ mẹ mà sau bao nhiêu năm tôi vẫn không biết là ai để ở đó, sớm hơn cả bố tôi. Mùi hương trầm làm tôi cảm thấy nặng trĩu. Tôi ngồi xuống và làm cái việc tôi luôn làm, nghĩ về mẹ, về ngày hôm nay mười năm trước, thì thầm nói chuyện với mẹ.
Lúc tôi loạng choạng đứng lên thì đã khá muộn, Tuyền đợi tôi ở cổng nghĩa trang, mỉm cười và chìa tay ra cho tôi. Khi ra khỏi đó, tôi thề là tôi thấy một chiếc ô tô màu đen rất quen.
Trưa hôm ấy tôi và Tuyền ăn mà không có anh ta. Nhưng buổi tối thì anh ta tới, mang theo mùi hoa hụê thoang thoảng khiến tôi lại muốn ngồi bệt xuống. Tôi rùng mình, chợt muốn bảo anh ta về. Tôi không muốn gặp ai lúc này cả, kể cả Tuyền.
– Anh đến có chuyện gì không? Em không cảm thấy muốn nói chuyện lắm.
– Ừ, không muốn thì thôi. Mệt thì cứ nghỉ đi. Anh ở lại một chút rồi sẽ tự về.
Tôi quay lại cái ghế gần cửa sổ trong phòng bếp, cầm lấy tách trà vị đào mà mẹ thích. Ngay gần đó là bức hình mẹ tay cầm hai con pôkêmon bằng bông của tôi giơ lên cao, đáng yêu như một cô bé. Tôi đã vứt hết những con thú nhồi bông hồi đó. Tôi cảm thấy ngạt thở khi nhìn thấy những thứ ấy. Những bức hình tôi với mẹ hoặc cả ba người không còn được treo hay để trên bàn nữa. Có lẽ bố tôi đã đem vứt cả đi rồi. Có lẽ giờ này những gì quan trọng nhất, có ý nghĩa nhất với bố tôi là những hoài niệm về mẹ.
Tôi để cho mùi trà đào xộc thẳng lên mũi khi ngả đầu xuống thành cửa sổ.
Tôi tỉnh dậy khi cái cổ đau nhức và cánh tay với chân tê không chịu được nữa, cảm giác căng căng của da mặt vì nước mắt đã khô và mi mắt vẫn còn đọng nước. Tôi cũng không nhớ nổi mình đã mơ gì. Ngồi một lúc, tôi thở dài đứng dậy, nhìn vào bức hình lần nữa và nước mắt lại trào ra, không đừng được.
Một vòng tay ghì chặt lấy tôi, tôi quay lại nức nở vùi mặt vào bộ ngực vững chắc. Mùi hoa huệ lại phảng phất.
Tôi ngừng khóc lắng nghe tiếng thở nhẹ trên tóc, lắng nghe một trái tim đang đập mạnh mẽ, ngửi mùi mồ hôi và hương hoa huệ nhàn nhạt. Tôi dụi mặt. Ngọt ngào quá.
Tôi chợt tỉnh. Cái gì đó vỡ ra như có ai đó đã ném một hòn đá rơi tõm vào cái tĩnh lặng đang trùm lấy tôi.
Tại sao tôi luôn như thế? Tôi ôm anh ta như để bấu víu vào ai, cái gì đó để đứng vững lúc này. Tôi để anh ta ôm tôi như để tìm được sự che chở mà mình đã tìm suốt bao nhiêu lâu. Tôi để anh ta bước vào nhà tôi, tôi để anh ta bước vào cuộc đời tôi, trở thành một phần trong đó. Tôi để anh ta đến gần, chạm vào tôi như một người có quyền làm điều đó. Tôi để mặc cảm xúc của tôi trôi trước mặt anh ta. Tôi để mặc anh ta trong nhà tôi khi tôi đang ngủ. Những đặc quyền ấy tôi chỉ dành cho Tuyền thôi. Tại sao tôi làm thế? Anh ta là ai?
– Anh là ai?
Anh ta khựng lại, đẩy tôi ra để nhìn vào mắt tôi. Tôi nhìn lại vào đôi mắt ấy. Đôi mắt đẹp đang tha thiết nói điều gì đó. Chúng gào thét bằng những tiếng gào câm lặng mà tôi tưởng nó đang vang dội trong đầu tôi. Chúng van vỉ một cái gì đó mà dù không thể định hình được nhưng tôi vẫn biết là mình biết. Bỗng chúng biến mất. Đôi mắt lại tĩnh lặng trở lại. Bình thản, đôi mắt di chuyển hướng nhìn lên trán tôi.
– Anh là Cương.
– Anh ở đây làm gì?
– Để cho em ôm. Anh sợ em ngủ quên ngoài này. Sương xuống là cảm đấy.
Anh hiểu ý tôi mà. Tôi quay đi, cầm lại cốc trà đào và uống một ngụm nhỏ. Ngọt quá.
– Anh uống với.
– Một ngụm thôi.
– Thế thì phải đếm cẩn thận.
Tôi bật cười, rồi bật lùi lại khi đôi môi kia ịn vào má tôi chụt một cái. Tôi đơ cả người, một tay che má, tay kia… che má còn lại. Thế là anh ta cười sặc sụa làm trà bắn tung toé lên mặt, tay áo anh ta và trán… tôi.
– Anh muốn chết à? Làm trò khỉ gì thế?
Tôi gào to tới mức to nhất mà giọng tôi có thể đạt đến. Tôi nghi có khi bọn dơi đang luợn ngoài kia cũng không nghe được.
– Linh à! – Tiếng Tuyền vọng vào từ cửa phòng khách.
Tôi hậm hực đi ra.
– Em thấy xe anh Cương ngoài cửa nên chạy sang chơi. Hai anh đang đánh nhau à?
– Em oánh giá anh thấp quá đấy. Anh lại thèm chấp cái bụng tiểu nhân đó à?
Tôi lôi Tuyền xuống ghế ngồi, để ý thấy một đống đồ ăn to uỵch trên ghế, chắc do anh ta mang đến từ lúc nãy, bèn bày hết ra bàn. Anh ta bước ra vẫn cầm cốc trà đào của tôi, tuy đã không còn cười như một gã điên nhưng cái miệng kia vẫn tủm tỉm làm tôi chỉ muốn đạp cho một phát.
– Tuyền à? Linh nhà em vừa rồi là đáng yêu lắm nhé.
– Ô, gì thế ạ? – Tuyền lập tức tò mò.
– Ông im ngay cho tôi. – Tôi thét. – Một từ. Một từ thôi. Tôi đá ngay ra khỏi cửa. Và đừng có nghĩ đến chuyện quay trở lại.