Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 4
4.
Con sên tôi sau một nỗ lực phi thường bò vào lớp thì lập tức bị đánh bật trở ra bởi một lực cực mạnh làm tôi lập tức muốn thực hiện ý định buổi sáng là bỏ học. Nhưng khốn một nỗi là môn này tôi đã nghỉ đến hạn. Thế là tôi gồng mình đội mưa đội gió, lao vào cơn bão hò hét đập phá náo loạn kia. Hậu quả tức thì với cục tẩy xịn của thằng ngu nào đó đập trúng vào má tôi, bên má sưng vù sau cái tát của bố hôm qua, đang được dán một miếng salonpas. Bố tôi giận quá, tôi lại lì lợm không thèm nói gì. Tuyền gần khóc khi nhìn thấy tôi sáng nay, ôm chặt lấy tôi trên đường đi rồi lại lấy xe tôi bảo trưa sẽ đến đón tôi đi ăn. Tôi cầm cục tẩy ném thẳng ra ngoài cửa sổ xuống tầng một, lớp tôi ở trên tầng bảy. Đấy, xuống lấy mà ném tiếp.
Thằng lợn lòi, nó bị gọi thế từ bé, người quen duy nhất của tôi trong lớp, người duy nhất thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, bạn học thời cấp ba của tôi, chạy tới túm cổ áo tôi:
– Sao mày ném cục tẩy của tao? Muốn chết à?
– Tao đủ điên để ném mày theo nó luôn đấy. Thử không?
Mỗi lần mở miệng là cái má nó đau không chịu được. Ngày hôm qua đúng là ngày “đau”.
– Mày làm gì ghê thê. Xin lỗi vì ném trúng má mày. Sao phải dán thế kia?
– Chả sao. Mặc kệ tao.
Tôi gật gù gần hết buổi rồi lơ mơ theo chân cả lớp ra khỏi phòng. Đang đứng dưới bóng cây để tiếp tục bài học dang dở vừa nãy thì tôi giật mình vì tiếng xe đỗ xịch ngay trước mặt.
Cửa kính xe hạ xuống và oan gia của tôi thò mặt ra.
– Học trường này hả em? Đang đợi người yêu à?
Gật.
– Còn đau tay, đau chân, đau mông, đau đầu, đau miệng không?
Hừ.
– Đi ăn trưa nhé. Anh đền bù.
Lắc. Báu lắm đấy.
– Bảo cả Tuyền đi nữa. A đợi cùng.
Cũng được. Đỡ tốn tiền.
Anh ta giúp Tuyền cất xe còn hai đứa tôi vào trước. Chúng tôi chọn một nhà hàng khá được ở gần trường. Ngồi xuống một chỗ thoáng mát, tôi thì thầm vào tai Tuyền:
– Gọi hết ra những món đắt nhất nhé. Kể cả khi đi với anh em cũng chẳng có mấy cơ hội mà làm thế đâu.
– Chết thật. Gặp trúng chuyên gia ăn vạ rồi.
Tuyền nhoẻn một nụ cười duyên làm tôi điên đảo rồi hôn chụt vào mũi tôi. Tôi choàng tay ôm lấy cô. Tuyền nhỏ nhắn, mảnh dẻ lại mềm mại thế nên cứ ở gần nhau là tôi phải ôm ấp mới chịu được. Dù tôi chẳng được mét bảy, cơ bắp cũng chả có nhưng Tuyền cũng nhó bé thôi nên khi đi cùng cô với đôi giày cao gót tôi cũng không phải ngượng lắm. Phụ nữ đúng là món quà hoàn hào cho đàn ông. Với ý nghĩ khôi hài ấy, tôi để cho cô ấy đặc quyền đòi hỏi tôi bất kì điều gì, bất kì lúc nào. Yêu mà lị. Chống thế nào được.
– Thôi đi. Định chọc vào mắt tôi đấy à? – Anh ta đã vào đến nơi, vờ cáu kình.
Tôi lè lưỡi:
– Ghen tị, đố kị hả?
Trái với tưởng tượng của tôi, người trước mặt mỉm cười nhẹ làm khuôn mặt đẹp sáng lên. Tôi bối rối chúi mũi vào tờ thực đơn.
Rồi tôi mặc kệ cơn đau ở má, mặc kệ Tuyền cười ngượng ngùng liên tục bấm bấm vào tay tôi và kẻ kia ngồi đóng đinh trên ghế mắt mở to, miệng há hốc, tôi gọi tất cả những gì mà cái miệng tôi thích nói ra tên cái món ấy.
Nhưng rõ là trời không chiều lòng người. Má đau thế, tôi có muốn cũng chẳng ăn được nhiều. Nhai cũng không xong thì nói gì đến chuyện oánh chén thả cửa những thứ ngon lành trên bàn. Thế là trệu trạo mấy món mềm mềm, tủi thân nhìn anh ta với Tuyền vừa ăn vừa tíu tít với ánh mắt giận dỗi. Chẳng ai thèm quan tâm đến tôi cả. Cả thế giới, cả vũ trụ này ghét tôi. Tuyền mặc tôi đau đớn mà chơi với cái gã khó ưa xa lạ đến tên cũng chẳng biết. À mà đúng rồi. Bọn tôi đã biết tên anh ta đâu. Thế mà cứ bám lấy bọn tôi như đúng rồi. Đồ ruồi.
– Này anh, – Tôi gọi làm cả hai người quay về phía tôi. – Tên anh là gì thế?
Anh ta sững người còn Tuyền làm rơi chiếc thìa xuống bàn. Tôi đã nói gì không nên nói à? Anh ta cất giọng đều đều phá tan không khí ngột ngạt tự dưng siết lấy tôi.
– Anh là Trần Nhật Cương. Trợ lí một đối tác của bố em.
– Tôi là Duy Linh, còn đây là Tuyền.
Cả hai người bật cười làm tôi một lần nữa cảm thấy mình như người lạ.
– Anh biết rồi. Dù sao cũng cảm ơn em đã nói.
Biết lúc nào? Tôi im lặng tới cuối bữa, không tham gia nhiều vào câu chuyện của họ. Thỉnh thoảng bắt gặp anh ta nhìn tôi, tôi liền cúi xuống tránh cái nhìn ấy mà cũng không biết tại sao mình làm thế.
Cái hoá đơn, sẽ dài khoảng một mét nếu được nối lại, được mang đến với vài khuôn mặt cười và tiếng rúc rích của mấy cô phục vụ đang túm tụm ở chỗ gần đấy. Anh ta đứng dậy, nháy mắt với họ làm mấy cô này nhao nhao cả lên, rồi thanh toán mà không thèm thể hiện một thái độ nào cả. Tôi nhìn lại bàn vẫn còn có những món gần như nguyên vẹn mà tiếc, gần như thôi vì tôi đã chọc đũa vào và mút rồi. Tiếc rồi lại tức vì không được ăn và vì trò đùa của mình không hiệu quả. Hừ! Đồ công tử nhà giàu. Trên đường tới chỗ để xe không đến mười mét mà tôi đếm được anh ta nháy mắt đến mười mấy lần. Đồ bảnh choẹ.