Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 28
28.
Tôi muốn bóp cổ giết chết anh ta ngay lập tức. Lại còn nằm ườn ra đây mà làm bộ rên hừ hừ.
– Anh là đồ điên. Đồ anh hùng rơm. Đồ sĩ hão. Anh muốn chết à? Anh muốn chết thì đi mà chết một mình. Đừng có lôi tôi theo. Chết ngu thế tôi sẽ bị đày đoạ muôn kiếp.
Tôi dừng lại để thở, những người trong xe lập tức bỏ hay tay ra khỏi tai.
– Anh đau đầu quá. Em đừng hét nữa. Anh chết mất.
– Chết đi. Chết luôn đi. Chết mất xác. Chết không toàn thây. Chết không nhắm mắt. Chết hẳn đi.
Tôi vớ lấy chai nước nhét sau ghế, tu ừng ực. Mọi người lại bỏ hai tay xuống. Người ngồi phía trước quay lại nhìn tôi cười cười:
– Tha cho nó đi. Nó lo không đến một mình, mấy thằng kia làm gì người đẹp chắc nó cũng chết theo. Với lại nó dặn bọn anh khoảng ba mươi phút mà nó không đưa được em ra thì phải xông vào rồi mà. Vừa kịp còn gì nữa.
– Thằng này nó muốn anh hùng là phải đơn thương độc mã lao vào biển lửa cứu mĩ nhân.
Mọi người cùng cười trong khi tôi túm lấy cà vạt của Cương mà giật. Lúc nãy khóc hết nước mắt nhưng lượng nước thiếu vừa được bù trở lại nên sau khi được tiếp nguyên liệu, quy trình sản xuất lại được tiếp tục. Tôi không tài cán gì, nhưng cái tài ăn vạ đố ai bằng được tôi. Tôi lu loa khóc.
– Ngu! Ngu! Ngu! Nhỡ anh không dặn ba mươi phút mà là bốn mươi thì lúc ấy cả hai bị đem áp chảo rồi còn đâu. Dở hơi vừa thôi chứ.
– Đau, đau! Ngạt thở quá! Anh muốn em thấy người yêu mình thật oai phong lẫm liệt mà!
– ĐỒ HÂM!!!
Chiếc xe lạng một vòng trên đường. Vài người đi xe máy cố vượt lên lườm bọn tôi đứt cuống mắt, phía sau thì inh ỏi còi. Mọi người nghe mà xem. Chắc chắn sau khi biết rõ chuyện sẽ có người đưa dao cho tôi bảo tôi dùng cái đó mà giải quyết gã kia cho nhanh gọn. Tôi hiền lành nên chỉ nhảy choi choi lên như đỉa phải vôi hay khỉ dẫm phải gai thế thôi đấy.
Mọi người đã đi hết sau khi đưa Cương vào nhà, quẳng cái đống ấy vào mặt tôi cùng:
– Người đẹp chăm sóc người hùng nhá! Thế nó mới khỏi nhanh được. Bọn anh đi đây.
Dù tôi gào khóc thảm thiết để ăn vạ.
Có một lần tôi đã đọc được một bài báo nói, những người hùng trong phim hành động Mĩ khi bị đánh thì lạnh lùng khinh bạc oai lắm, nhưng đến lúc người đẹp ngồi chăm sóc vết thương thì chạm nhẹ tí là ré lên. Không sai. Á! Mà tôi không bảo tôi là người đẹp. Đấy chỉ là một cách nói thôi.
Vật lộn với đống bông băng thuốc đỏ, mà ở nhà anh rất sẵn, tôi để anh nằm ở ghế, tìm điện thoại để gọi cho Tuyền. Điện thoại của tôi đã bị lấy mất, tôi phải dùng máy anh để gọi vì không nhớ số máy Tuyền. Người nghe máy không phải là cô, là anh Hoàng Anh. Tôi giật nảy khi nghe thấy giọng đàn ông lạ.
– Ai thế?
– Hoàng Anh đây mà. Em Linh à?
– Vâng ạ. Tuyền đâu anh?
– Ngủ rồi. Thằng lúc nãy anh đuổi đi rồi. Không phải lo.
– Dạ, em cảm ơn anh. Anh ở đấy với Tuyền giúp em thêm một lát được không ạ? Em về ngay.
– Cứ ở lại với Cương đi. Anh không vội gì đâu.
– Không ạ. Em về ngay bây giờ. Anh cho em một lát.
Khi tôi quay lại thì Cương đã ngồi dậy hút thuốc.
– Đừng hút thuốc. Để em lấy rượu cho đỡ đau.
Anh cầm ly rượu rồi kéo mạnh tôi vào lòng. Tôi ngồi yên như thế để anh hôn lên khắp mặt, gáy và tóc.
– Lúc nghe bọn nó nói đang giữ em anh phát điên vì lo. Em mà bị làm sao chắc anh chết mất.
Tôi vòng tay ôm lấy anh để trấn an.
– Em còn đau chỗ nào không?
– Em không bị đánh mà.
– Những vết thương từ hôm trước, đã khỏi hẳn chưa?
Một vài vết cắn quá sâu vẫn chưa hết hẳn.
– Rồi.
Anh vùi mặt vào tóc tôi, dụi nhẹ còn tay mân mê vuốt dọc sống lưng.
– Anh xin lỗi.
Tôi không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn.
– Về đây sống với anh đi. Anh sẽ chăm sóc em.
Không được. – Tôi nói sau một lúc lâu vì bất ngờ. – Nếu như em chuyển khỏi nhà, em sẽ chuyển đến nhà vợ chưa cưới sống.
Anh như cứng người lại trong vòng tay tôi. Môi vẫn đặt trên tóc tôi, anh nói dịu dàng:
– Em đang muốn thách thức anh à?
– Không đâu. – Tôi buông ra, ôm lấy khuôn mặt trong tay mình. – Em yêu anh. Em không hề hối tiếc. Em tha thứ tất cả mọi chuyện. Tất cả. Nhưng cuộc đời em là dành cho Tuyền. Em đã hứa. Em sẽ thực hiện lời hứa.
– Thế đâu phải là yêu.
– Thế với em là yêu.
Tôi đứng lên thật nhanh.
– Anh nghỉ ngơi nhé. Em không nói cảm ơn hay xin lỗi đâu vì chắc anh không thích. Em về xem Tuyền thế nào đây.
Tôi cầm túi xách đi thật nhanh ra cửa, chạy như bay ra khỏi khu nhà anh rồi tìm một chiếc xe ôm.