Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 27
Tiếng bước chân của nhiều người phía bên kia cánh cửa thu hút sự chú ý của Hùng, nãy giờ vẫn hướng vào tôi đăm đăm. Sau tiếng gõ cửa, ba người bước vào. Cùng với Cương của tôi. Anh đang mặc vét, trán lấm tấm mồ hôi còn đôi mắt dịu lại khi thấy tôi vẫn bình thường.
– Em không sao chứ?
Tôi gật đầu.
– Đương nhiên là không sao. Tôi làm sao có thể làm Linh đau chứ.
– Anh vội đến ngay, chỉ lo em mệt hay đói.
– Em ổn mà. Cảm ơn anh vì đã đến.
– Đừng nói vậy. Anh không thích nghe những câu ấy.
– Sao anh ăn nói với Linh khó nghe thế?
– Thấy số của em anh cứ tưởng là em gọi rủ anh đi ăn. Ai ngờ chuyện lại thành ra thế này.
– Đúng là khi dễ nhau. Giữ lấy thằng này, chúng mày!
Hai thằng kẹp chặt hai tay Cương, còn thằng thứ ba đứng sau và đá vào khoeo chân anh bắt anh phải khuỵu xuống.
– Chờ anh một lát rồi mình cùng về ăn trưa.
Tôi sợ cứng cả lưỡi, không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì.
– Khốn kiếp.
Thằng đứng sau tiến về phía trước đấm vào mặt anh. Tôi hét to điều gì đó. Còn anh chỉ bình thản nhìn lại thằng ấy. Hắn điên tiết tiếp tục đấm vào mặt và đá vào bụng anh. Tôi cảm thấy như chính mình cũng đang bị đánh. Tôi khóc lóc nói với Hùng:
– Hùng ơi, đừng đánh nữa. Tha cho anh ấy đi. Cậu làm gì tớ cũng được.
– Chưa đâu Linh ạ. Tớ muốn biết rõ bản lĩnh của anh ta đã. Với lại tớ không làm gì Linh đâu, tớ đành phải làm gì với anh ta thôi. Tiếp đi.
– Không! Đừng! Xin cậu đấy.
Thằng kia không thèm để ý, tiếp tục đánh anh rất mạnh. Hắn nghiến chặt răng, lấy hết sức để đánh. Tôi quay đi, nhắm mắt lại thầm mong mình có thể bịt được cả hai tai.
– Thế thôi hả? – Tôi nhìn lại và thấy miệng anh đang chảy máu. Anh nhổ mạnh xuống nền nhà. – Tao vẫn chưa biết chúng mày muốn gì ở Linh của tao nên để chúng mày đánh một lát. Chán rồi thì nói chuyện cho rõ ràng để giải quyết cho xong đi.
– Khá thật. Thảo nào. – Hùng vừa nói vừa bước lại gần tôi.
– Chuyện cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là tôi muốn anh để Linh với Tuyền được yên. Anh không có quyền chen vào giữa hai người.
Anh cười nhạt.
– Nhãi con. Mày đang diễn cái trò hề gì thế? Vậy ai cho mày quyền chen vào giữa tao và Linh?
– Anh sẽ không tin đâu, nhưng đúng là tôi được uỷ quyền đấy. – Hùng nâng mặt tôi lên. – Linh đừng cúi mãi thế. Ngẩng lên nhìn người đàn ông của Linh đi. Hứa với tớ, không bao giờ gặp anh ta nữa đi.
– Bỏ cái tay của mày ra khỏi Linh của tao. Trước khi tao thực sự nổi giận thì đừng có làm cho Linh phải khóc nữa.
– Ý anh là tha cho anh hả? Khôn lỏi thế!
– Sao Hùng phải làm thế? Hùng chẳng được cái gì cả. Tớ hứa hay không có lợi gì cho cậu đâu.
– Nhưng nó có lợi cho Linh mà. Linh sẽ được yên ổn với Tuyền.
– Đừng có làm chuyện vô nghĩa vớ vẩn này nữa. Dừng lại ngay bây giờ và tao tha cho cả bọn. Còn cố đấm ăn xôi, tao sẽ không nương tay một chút nào, dù Linh có khóc lóc van xin tao tha cho chúng mày đi nữa. Nghĩ kĩ đi.
– Anh lớn họng thật đấy. Đừng anh hùng rơm nữa. Anh nghĩ anh doạ được ai hả?
Hùng với lấy chiếc ghế đã dùng để trói Tuyền, ngồi xuống và ghé lại gần tôi.
– Linh hãy nói là Linh sẽ không gặp anh ta nữa, nói là Linh căm ghét khinh bỉ anh ta, anh ta không xứng đáng với Linh, với địa vị của Linh. Và Linh không hề có chút tình cảm nào với anh ta.
– Đây là trò trẻ con và hài hước nhất mà tao từng thấy. Mày nghĩ bắt Linh nói thế là tao thôi à?
– Anh không thôi nhưng Linh sẽ thôi. Đúng không Linh? Chỉ cần lời nói được thốt ra, Linh sẽ làm thế. Với lại, tôi không tin tôi không khiến anh thôi được.
– Em không được nói gì cả. Không phải tham gia vào cái trò ngu ngốc này. Em cứ ngồi đó chờ anh thôi. Nghe chưa?
Thằng khốn kia lại đá vào bụng anh. Có lẽ đòn đã ngấm, anh nhăn mặt quặn người vì đau.
– Linh nói đi. Nếu không tớ sẽ đánh đến khi nào Linh chịu nói.
Nói đi. Có gì khó đâu. Nói đi.
– Sao, Linh?
Nói đi. Nói đi.
Tôi không thể mở miệng ra, không phải vì tôi sợ. Anh đang ở đây, có gì làm tôi sợ được. Nhưng tại sao tôi không nói? Tôi không thể mở miệng ra. Những câu này tôi vẫn thường nói thẳng vào mặt anh cơ mà. Sao lúc này lại không làm được? Tôi bị gì thế này?
– Đừng khóc nữa em. Anh không đau lắm đâu. Những chuyện như thế này anh bị nhiều rồi. Không phải nói gì hết.
Anh lại hự lên một tiếng vì bị đá. Tôi không ngăn được mình nức nở, càng không bắt được mình nói.
– Em không phải nói, nhé! Bọn này đánh mãi cũng sẽ mệt. Đến lúc ấy anh đưa em về.
Hùng lao tới chiếc bàn nhỏ cầm cái dùi cui đã đế sẵn trên đó từ lúc nào rồi quật nó vào bụng anh. Anh đổ hẳn người về phía trước, nôn ra máu. Tôi gào lên:
– Đừng! Hùng ơi! Xin cậu đừng đánh nữa, tớ sẽ nói. Tớ sẽ nói.
Cả hai người dừng lại, Hùng và thằng đứng trước mặt anh, chờ tôi. Tôi cố mấp máy môi, giọng tôi lại lạc đi đâu mất, tôi còn quên hết cả những gì mình cần nói. Nói! Nói đi!
Hùng thở dài.
Mọi chuyện diễn ra nhanh tới mức tôi không dám tin. Anh kéo mạnh hai tay làm hai thằng đang giữ anh bị đập mặt vào nhau, vùng dậy giật lấy dùi cui trong tay Hùng quật mạnh vào mặt thằng thứ ba. Hùng bất ngờ vẫn chết trân trong khi anh quay lại tiếp tục dùng dùi cui đánh vào gáy và cổ hai thằng hai bên. Nhìn cả ba thằng quằn quại vì đau, tôi co rúm người lại, sợ chết khiếp. Anh vứt cái dùi cui ra xa, lau máu trên miệng bằng tay áo, nhìn Hùng bằng đôi mắt khinh bỉ.
– Sao? Thằng em? Còn muốn nghe Linh của anh nói nữa không?
Anh vung tay giáng vào Hùng một cú đấm. Hùng ngã xuống sàn, kêu lên vì đau. Cương không để ý tới cậu ấy, bước về phía tôi.
– Anh đã bảo đừng nói cơ mà. Sao em không chịu nghe?
Anh cởi trói cho tôi, ôm tôi vào lòng rồi giúp tôi đứng dậy. Tôi sờ lên môi anh, sờ lên khuôn mặt đang sưng dần lên, tay tôi dính đầy máu. Ôm anh thật khẽ, không muốn làm bụng anh đau, tôi ngửi mùi máu vương trên ngực áo anh, nơi tôi từng ngửi thấy mùi hương hoa huệ dịu dàng và mùi mồ hôi nồng nàn làm tôi mê đắm.
Bỗng tôi bị đẩy mạnh, còn anh quay vụt lại đưa tay ra đỡ. Hùng lấy được cây dùi cui từ lúc nào, ba thằng kia cũng đã đứng được lên. Cả bốn người quây lại phía anh, một thằng còn cầm cả cây gậy gỗ. Anh lại đẩy tôi ra xa hơn về phía chiếc bàn, bước lại gần bốn người.
– Tao đã bảo bọn mày rồi. Đừng quá trớn mà lại thành lỡ trớn. Bỏ đấy đi, tao sẽ tha. Tao không thích Linh của tao thấy những điều không nên thấy. Ngoan cố là không lết về được đâu.
Bọn nó rú lên lao vào anh. Anh bình tĩnh đến phát sợ, đỡ cây gậy của một thằng, đạp vào bụng Hùng trước khi cậu ấy kịp đến gần đồng thời giật lấy cây dùi cui. Ba thằng kia thấy anh lấy được dùi cui thì hơi chùn bước. Anh chậm rãi bước tới một bước, bất ngờ đánh liên tiếp vào một trong ba thằng. Hai thằng còn lại liền xông vào nhưng Cương không mất nhiều sức để né đòn và hạ được bọn nó. Đúng là quái vật. Tôi túm chặt tay áo mình.
Ba thằng đó ngồi bệt xuống sàn không gượng được nữa, còn Hùng không bị đau bằng nhưng có lẽ cũng không dám tiếp tục đánh anh. Anh phấy phẩy cây dùi cui bước lại gần nó. Tôi vội lao tới anh, ôm chặt bên tay cầm dùi cui.
– Anh ơi, thế là đủ rồi. Mấy cậu ấy không làm gì mình được nữa đâu. Anh đưa em về đi.
Anh dừng lại nhìn tôi như thể cân nhắc rồi gật đầu.
– Được rồi. Em mệt rồi thì về thôi.
Chúng tôi chậm chạp bước ra khỏi khu nhà. Lúc đó tôi mới nhớ ra, còn một người nữa. Lúc nãy có năm người, thêm Hùng là sáu, một người đã được Hùng bảo đưa Tuyền về. Tôi dớn dác nhìn quanh.
– Thằng ấy đứng hẳn phía ngoài kia. Đừng lo, anh sẽ nói chuyện với nó.
Làm sao anh nói chuyện được nữa? Anh đi còn không vững lắm, cứ phải dựa vào tôi. Tôi giữ anh bằng một bên tay, tay kia cúi xuống đống đồ cũ lộn xộn lấy một cây gậy, có lẽ từng là cán xẻng.
– Còn một người nữa đưa Tuyền về lúc nãy. Em đã bảo Hùng dặn nó phải giữ Tuyền ở nhà.
– Lúc nãy anh đã bảo Hoàng Anh đến nhà em kiểm tra rồi. Lát nữa em gọi cho nó xem.
Khi hai người ra tới gần cổng, chúng tôi vẫn chưa thấy tên thứ sáu đâu. Cương bảo chắc nó đi rồi. Tôi không yên tâm lắm nên vẫn nhìn mọi hướng, nắm chắc cây gậy trong tay.
Tiếng xe máy vọng lại từ phía ngoài cổng. Rất nhiều xe máy. Tôi ôm chặt cánh tay anh còn anh ghì lấy vai tôi.
Sáu chiếc xe phân khối lớn phóng về phía chúng tôi, bụi tung mù cả khoảng sân rộng trong công trường. Bọn tôi phải chết ở đây à? Tôi làm khổ Tuyền, giờ lại lôi Cương vào chỗ chết.
Một người bước xuống, hất hàm với phía sau:
– Vào trong mấy căn nhà phía sau xem bọn nó thế nào!
Hắn quay lại nhìn chúng tôi.
– Làm thế nào mà hai đứa mày ra đựơc đến đây?
Tôi sợ không dám nói, còn Cương chắc cũng đã thấm mệt, chỉ siết vai tôi thêm một chút như để bảo tôi cứ yên tâm. Tôi lại rúc vào nách anh, mở to mắt nhìn những người trước mặt. Thôi, cũng được. Chết cùng anh cũng là một niềm hạnh phúc.
– Bọn mày giỏi lắm.
Hắn vừa nói vừa tiến về phía hai đứa tôi, kéo lại bao tay mà tôi chắc chắn là không chỉ là đôi găng tay da bình thường. Một cú đấm nữa vào Cương là anh gục mất. Tôi gỡ tay anh ra, đứng chắn trước mặt hắn.
– Ối chà! Công chúa! Em định hy sinh cứu hoàng tử à? Làm gì có trò ngược đời thế. Đứng tránh ra cho người hùng của em thể hiện đã.
Hắn hất tôi sang một bên, tôi vội chạy lại gần anh, dang hai tay ra. Hắn cười khẩy, giơ tay lên giáng thẳng vào tôi.
Lần này là tiếng ôtô. Tiếng động lạ làm kẻ trước mặt tôi dừng lại. Một chiếc ôtô kiểu dành cho gia đình phóng vào trong sân. Tôi nhũn hết cả tim. Lần này thì chết thật rồi. Bấy nhiêu người là đủ làm mẻ bọn tôi, còn gọi thêm làm cái gì nữa?
Cương kéo tôi lùi lại vào trong lòng anh. Chết trong vòng tay người mình yêu. Đúng là kết thúc đẹp của cuốn tiểu thuyết lãng mạn.
– Anh bị thương nặng lắm không ạ?
– Không sao đâu. – Tiếng Cương đáp lại.
Lúc này tôi mới dám mở mắt. Từ trong xe bước ra gần chục người, cao lớn dữ dằn chẳng kém bọn kia. Một trong số đó đang chạy đến chỗ tôi và Cương đang đứng tựa vào nhau. Anh ta đỡ Cương khỏi người tôi, dìu anh đi một cách vững vàng. Cương nắm tay tôi líu ríu bước theo. Mấy thằng lúc nãy cụm hết cả lại cạnh mấy chiếc xe máy, trố mắt nhìn những gì đang diễn ra. Tôi chỉ muốn phì cười vì thấy khoảng khắc này oai hùng không thể tả. Chẳng khác phim xã hội đen là mấy. Tôi không xem thể loại này, nhưng chắc cũng chỉ đến thế là cùng chứ gì?