Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 24
24.
Cái gì đấy chạm vào mặt tôi, tôi bật dậy nhưng chưa kịp hét lên thì một bàn tay đã bịt miệng tôi. Tiếng Cương nói khẽ:
– Anh đây. Nằm xuống đi. Đừng bật dậy bất ngờ thế.
Anh với tay bật đèn bàn. Ánh sáng làm tôi chói mắt mất một lúc. Cương mặc bộ quần áo bình thường, trên tay đang là một hộp kem gì đó. Anh lấy một ít định bôi vào má tôi. Tôi lùi ra sau tránh đi.
– Đừng chạm vào em.
Anh sầm mặt lại.
– Em đang nói cái gì đấy? Em định chọc tức anh à?
Anh kéo tôi lại gần, tôi cố giằng ra nhưng lại bị ấn chặt xuống giường, hai tay bị một tay anh tóm chặt, tay kia của anh bôi thuốc lên bên má sưng rất to của tôi.
– Anh xin lỗi. – Giọng anh xót xa. – Đau lắm phải không? Da em mềm thế này, làm thế có khác gì ném quả dưa hấu từ tầng ba xuống chứ.
Tôi hơi nhăn mặt khiến anh vội dừng lại.
– Đừng sợ. Thuốc bôi này công hiệu lắm, em sẽ nhanh hết đau ngay.
– Em chọn nhẫn khéo lắm. – Anh nói khi đang mân mê bàn tay đeo nhẫn của tôi. – Em đã cầu hôn như thế nào? Quỳ xuống cùng một bó hoa à?
Tôi muốn rút tay ra, anh làm tôi sợ.
– Em hiểu rõ những điều anh nói mà vẫn làm thế. Em nghĩ anh không dám làm những gì anh nói à? Hay em nghĩ em có thể ngăn được anh? Hay… – Anh dừng lại một lúc- …em thực sự muốn anh làm những điều anh đã nói.
Anh nói cái gì? Tôi trừng mắt rụt tay lại.
– Chỉ thể hiện bằng mắt thì không ngăn được anh đâu, dù anh yêu đôi mắt của em rất nhiều. Nếu trong trường hợp khác, em chỉ cần làm thế thôi anh có thể làm bất kì điều gì em muốn. Nhưng không phải lần này.
– Đúng là bản chất của anh. Lẻn vào đây mà tôi không hề biết. Anh vẫn thường xuyên làm trò lưu manh này à?
– Anh thấy thích cái tài này của mình. – Anh đáp lời tôi không hề nao núng. – Nhờ nó anh mới nhìn thấy em, nhìn thấy em mới khiến anh đủ quyết tâm để không là một thằng nhãi trộm cướp hư hỏng trở thành cái gì đó gần với em hơn. Em cứ nói tự nhiên, anh không cảm thấy gì đâu.
– Cái đó lại đợi anh phải nói à?
– Thế hả?
Rất nhanh, anh lôi chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay tôi. Tôi hốt hoảng gào lên:
– Anh làm gì thế? Trả lại cho tôi.
– Anh không thể làm thế. Em nằm xuống, ngủ tiếp đi. Anh chỉ muốn thăm em một lát, giờ anh đi nhé.
Anh đẩy mạnh tôi xuống giường rồi bước nhanh ra cửa. Tôi chạy theo, mở được cửa phòng ngủ ra thì tiếng xe đã vang lên và anh đi mất. Tôi giận điên người, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho anh.
– Em vẫn chưa xoá số của anh à? – Giọng điệu cợt nhả của anh làm tôi càng mất bình tĩnh.
– Khốn kiếp. Trả lại nhẫn cho tôi ngay lập tức. Anh quay lại đây.
– Nói tục không hợp với miệng em đâu. Em đang nhớ anh nhiều qúa đấy. Thôi, ngủ đi. Ngủ ngon em nhé.
– Đừng có tắt máy.
Tín hiệu đã không còn. Thật không thể tưởng tượng là anh ta dám làm thế. Khốn kiếp thật. Khốn kiếp. Khốn kiếp. Tôi chửi thề lung tung. Ngày mai tôi phải nói với Tuyền thế nào? Rằng anh vào nhà lúc nửa đêm và tôi đã ngu muội bất cẩn tới mức để người ta rút cả nhẫn khỏi ngón tay à? Tôi sẽ phát điên lên mất. Phải bình tĩnh lại. Phải suy nghĩ kĩ đã.