Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 23
23.
Tôi đã tìm lại cuộc sống bình thường của mình, tới trường, đi ăn, thức khuya xem phim, hẹn hò vào ngày nghỉ, với Tuyền. Thật ra đôi lúc tôi muốn đi ngủ sớm, đôi lúc tôi muốn dậy sớm để tưới cây nhưng không biết tại sao, nhất định tôi không làm như thế. Tôi luôn thấy mình hơi bồn chồn, bứt rứt, hay bị giật mình một cách kì lạ. Cảm giác này ngày càng khiến tôi mất kiểm soát tới mức không dám đứng đợi Tuyền tại cổng trường nữa. Tôi đòi chở cô tới trường, vòng lại trường tôi rồi lại làm thế khi về nhà.
Thỉnh thoảng nhìn thấy Hậu, gần như đã bình phục hoàn toàn, nó cứ trốn tránh cái nhìn của tôi khiến tôi phát bực. Thì đã đành là thế, nhưng không thể chào nhau được một tiếng à. Tôi cứ nhìn nó đến khi nào nó chịu nhìn lại mới thôi, sau khi đã mỉm cười với nó. Chuyện ở trường tôi đã khá hơn sau khi chính Hậu nói với bọn lớp tôi là tôi không thuê người đánh nó. Chúng nó thôi nhìn tôi như nhìn một con cóc ghẻ, thay vào đó là nhìn tôi như nhìn một con bò mà có đến sáu cái chân. Thế cũng là tốt lắm rồi. Sắp thi cử tới nơi, tôi chả muốn gặp rắc rối làm gì cho mệt óc. Thi lại thì tôi không ngại lắm, nhưng tiền thi lại đắt ghê gớm, chẳng may mà phải học lại á, ok, tôi bán xe đã nhé. Tôi chả phải loại bủn xỉn nhưng bỏ tiền ngu, chính xác là tiền ngu, ra thế này nó đau lắm. Của đau, con xót.
Đáng lẽ ra ngày hôm nay cũng sẽ trôi qua bình thường như mấy ngày vừa rồi nếu như Tuyền không về nhà trước tôi. Mọi chuyện sẽ cứ như thế nếu như tôi không lo lắng quá mức cần thiết mà không biết tại sao, sẽ cứ như thế nếu tôi không linh cảm thấy điều gì tệ hại và nó sẽ không thành sự thật.
Tôi bước vội vào nhà khi thấy một chiếc xe lạ đỗ trước cổng nhà. Không phải xe Cương. Vậy chắc là xe bố.
Căn nhà im ắng một cách khác thường, bụng tôi lại cuộn lên nhưng tôi trấn tĩnh lại trước cửa phòng khách, hít hơi thật sâu rồi bước vào bếp.
Chiếc túi tuột khỏi tay tôi cùng chùm chìa khoá xe. Cương đang ngồi hút thuốc bên bàn. Còn Tuyền của tôi đang ngồi đối diện anh trên chiếc ghế ưa thích của tôi gần cửa sổ. Cô bị trói quặt ra phía sau, quay về phía tôi khi nghe thấy tiếng động và mỉm cười. Cương chỉ tiếp tục hút thuốc, không ngẩng lên.
Tôi muốn mình chạy đến bên Tuyền, ôm cô vào lòng rồi quát vào mặt Cương vì đã làm thế với cô. Tôi muốn cởi dây trói cho cô rồi đuổi Cương đi. Nhưng những gì tôi làm là nhìn chăm chăm vào anh, mắt tôi như bị từng cử động của anh hút chặt lấy.
Anh đứng dậy bước về phía tôi.
– Người em yêu thuê người chặn đường đập phá xe của anh. Anh không sao, em đừng lo. Nhưng anh rất không vui, chiếc xe này anh mua đã lâu, cũng khá là thích nó.
– Thả cô ấy ra đi anh. Anh cứ đánh em cũng được.
Cương đưa tay chạm vào má tôi, tôi không quay mặt đi để tránh né mà ngẩng lên nhìn vào mắt anh.
– Anh muốn cho em vài ngày để bình tĩnh lại. Anh sợ những chuyện thế này đến dồn dập một lúc sẽ khiến em hoảng sợ. Nhưng người yêu em lại gây sự với anh. Thế là không được chút nào cả.
– Em xin lỗi. Em cởi trói cho Tuyền, được không?
Anh cúi xuống làm tôi tưởng anh định hôn mình nên vội tránh, nhưng anh chỉ nói thầm vào tai tôi.
– Anh nhớ em đến mất trí. Anh nhớ mùi thơm của làn da, anh nhớ vị ngọt của môi, anh nhớ tiếng em khóc, anh nhớ lắm.
……….
– Em còn nhớ anh nói gì không? Anh sẽ phá huỷ hết. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ em để anh có thể được yêu em như anh muốn.
………..
– Thế nên em đừng nhận chịu đòn thay cho người yêu em, anh sẽ cáu đấy.
– Em xin lỗi. – Tôi khóc.- Em xin lỗi. Anh đừng làm gì cô ấy.
– Đừng xin lỗi anh ta, Linh! Những gì anh ta đã làm với anh, dù chết đi rồi cũng không trả hết nợ được. Tại sao anh phải xin lỗi chứ?
Tuyền gào lên trong nước mắt lôi sự chú ý của tôi ra khỏi Cương. Tôi định bước đến chỗ cô nhưng Cương giữ tôi lại.
– Đừng có chạm vào anh ấy. Anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. Anh chính là người đã đột nhập vào nhà anh ấy hôm mẹ anh ấy bị giết, đúng không? Bây giờ anh còn muốn gì nữa. Để anh ấy yên, anh đã làm hại cả cuộc đời anh ấy. Anh nghĩ rằng anh ấy còn gì để cho anh cướp đi nữa à?
Tuyền biết chuyện này sao? Giờ tôi mới biết, vậy cô biết từ lúc nào? Sao cô không nói với tôi? Cô không muốn tôi đến gần anh ta, vậy sao không nói với tôi?
– Nếu anh muốn biết thêm nữa, tôi sẽ nói. – Tuyền tiếp tục. – Anh ấy đã cầu hôn tôi, chúng tôi sẽ cưới nhau. Anh nên đi đi, để cho bọn tôi yên.
Khuôn mặt Cương biến đổi rất nhanh sau khi nghe Tuyền nói, đanh lại. Anh cầm tay tôi lên nhìn vào chiếc nhẫn. Và vung tay tát mạnh vào mặt tôi.
Tôi cảm thấy máu chảy trong miệng, tai ù đi, đầu choáng váng còn mắt tối sầm lại. Tôi ngã xuống sàn nhà, không thể gượng dậy được. Tiếng gào khóc của Tuyền như đến từ chỗ nào xa lắm. Tiếng bước chân của anh xa dần về phía ngoài.
Một lúc sau tôi mới đứng lên được để lấy dao cởi trói cho Tuyền. Tay cô đỏ lên run rẩy, ngực vẫn nấc lên từng hồi. Cô đi lấy đá chườm vào mặt tôi và tay mình. Tôi nghĩ thế cũng tốt, anh sẽ không quay lại nữa.
– Đau lắm không anh?
– Anh không sao đâu. Em có bị đánh không?
– Không. Em chỉ hơi sợ thôi.
………
– Linh biết rồi hả?
– Biết gì?
– Em đã nhờ người ta chặn đánh anh Cương đấy.
………
– Anh không ngạc nhiên chút nào cả. Anh biết cả rồi à?
– Ừ.
Cô gục vào lòng tôi.
– Vậy anh có ghét, có ghê sợ em không?
– Làm sao thế được. Anh thực sự biết ơn em. Em là thần hộ mệnh của anh cơ mà. Em đã giữ lời hứa, anh còn cần gì nữa đâu.
– Thật không? – Tuyền ngẩng lên, đôi mắt đầy hy vọng.
– Thật.