Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 22
22.
Tôi bấm chuông và chờ đợi. Tôi có chìa khoá, nhưng lúc này, bấm chuông chờ vẫn hay hơn. Đúng như tôi nghĩ, Tuyền xuất hiện sau cánh cửa. Cô mở to đôi mắt đỏ mọng sưng húp, chết sững trong nhà, như không tin vào mắt mình. Tôi cười với cô rồi từ từ quỳ xuống.
– Em đồng ý lấy anh nhé!
Tiếng ve kêu từ phía xa vọng lại khá to nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cô thở mạnh. Tuyền vẫn chưa tin vào những gì cô thấy, vẫn đứng đó, vẫn không trả lời tôi. Tôi im lặng quỳ trước cửa chờ đợi.
Rồi cô bước tới, tát tôi một cái rồi lại ôm lấy tôi mà khóc thật to. Tôi áp mặt vào cơ thể người con gái êm dịu, cảm thấy được nước mắt cô rơi trên tóc mình. Hai tay cô ghì chặt đầu tôi vào người, cấu mạnh vào vai tôi.
Tuyền ngồi ngắm nhìn chiếc nhẫn trong khi tôi tắm. Chiếc nhẫn rất vừa với cô. Khi bước ra nhìn thấy cô đang cười rất hạnh phúc, tôi thấy lòng vơi đi bao nhiêu.
– Em tưởng cầu hôn thường người ta chỉ mua một chiếc nhẫn thôi chứ.
– Chiếc nhẫn ấy chứng tỏ em thuộc về anh, còn cái này là anh thuộc về em.
Cô lại cười thật tươi. Nhưng nụ cười trên môi cô tắt đi rất nhanh. Tôi hướng theo ánh mắt cô xuống hai tay mình. Vết dây trói, vết tím, vết cắn và vết xước vẫn còn rõ tới mức không thể lẫn đi đâu được. Tôi tái mặt nhìn cô, khuôn mặt cô lúc này đã trắng bệch vì giận. Tôi đã hoàn toàn quên mất tình trạng cơ thể mình. Trời ơi! Làm sao đây!
Vài giây căng thẳng vô cùng trôi qua. Tôi không dám cử động. Tuyền đột ngột nhìn thẳng vào tôi, nói rất khẽ khàng:
– Linh đi lấy hộp thuốc lại đây.
Tuyền cần thận bôi dầu vào những vết tím, rồi băng những vết thương bị chảy máu lại. Lúc cô bảo tôi cởi áo ra, tôi rúm cả người vì sợ nhưng không dám không làm. Tôi có thể thấy bàn tay cô nắm chặt cuộn băng tới mức tôi có cảm giác nó cũng đang bóp chặt tim tôi như thế. Suốt lúc ấy bao trùm lên hai chúng tôi là sự im lặng căng thẳng, ngực tôi như bị đá đè lên thậm chí không dám thở mạnh. Sau khi đã chăm sóc những vết thương của tôi, cô đứng lên ra về, không còn vương một chút nào của nụ cười hạnh phúc lúc nãy nữa.
Tôi bồn chồn tới mức đứng ngồi không yên. Những vết trên người tôi tố cáo không thiếu sót một điều gì những điều Tuyền cần biết về khoảng thời gian cô không tìm được tôi. Thật ra tôi nghĩ cô biết tôi ở đâu, nhưng sao cô không tới tìm. Cô ngại điều gì, sợ cái gì, lo lắng chuyện gì? Bây giờ cô sẽ phản ứng thế nào? Chuyện của hai đứa tôi sẽ đi tới đâu? Tôi chỉ vừa cầu hôn Tuyền xong. Liệu cô có cảm giác gì khi được cầu hôn ngay sau khi người mình yêu vừa phản bội mình? Cô sẽ căm hận tôi tới mức bỏ tôi chứ? Tôi đáng bị cô đá ra khỏi cuộc đời cô. Đáng lắm. Cô xứng đáng với những gì tuyệt vời hơn, với một người đàn ông mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, đàn ông hơn, quyết đoán hơn, tốt đẹp hơn và quan trọng là chung thuỷ và thành thật hơn tôi.
Nhưng tôi không muốn thế. Tôi không muốn mất Tuyền. Tôi không muốn mình không có mặt trong cuộc đời cô nữa. Tôi yêu Tuyền. Tôi cần Tuyền. Tôi sẽ phải sống thế nào nếu như cô không ở bên tôi? Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ đến. Tôi đã luôn được cô ủng hộ. Nếu cô bỏ rơi tôi, tôi sẽ mất phương hướng hoàn toàn. Nếu cô thật sự xa rời tôi, sẽ chỉ còn có Cương thôi.
Tôi sững người. Tôi vừa nghĩ cái gì thế? Cương nào cơ chứ? Anh ta là ai? Không được. Không được.
Tôi lao sang nhà Tuyền, bấm chuông cửa như điên. Không ai ra mở cửa. Tôi mở cổng bước vào và giật chốt cửa. Không mở được. Tôi về nhà trong trạng thái bấn loạn. Tuyền đi thật rồi. Cô bỏ đi thật rồi. Cô không muốn gặp tôi nữa. Tôi mất cô ấy rồi. Tôi phải làm gì đây? Phải tìm cô ở đâu? Phải nói gì để cầu xin cô tha thứ?
Tôi bật dậy ngay lập tức khi nghe thấy tiếng động lạ ở trong nhà. Tuyền bước vào phòng khách với vài túi đồ khá to. Cô nhoẻn cười khi thấy tôi.
– Linh ngủ à? Sắp muộn bữa tối rồi đấy. Vào bếp chuẩn bị cùng em nhé.
Tôi như mơ ngủ bước theo cô. Trong ba túi đồ là rất nhiều hoa quả, thức ăn sẵn và cả đồ tươi. Ngoài ra còn có vài hộp thuốc. Tuyền lấy ra ba loại thuốc khác nhau đưa cho tôi.
– Mấy loại này thì uống lúc đói cũng được. Còn cái này, tí nữa ăn xong em sẽ nhắc anh uống.
Tôi ngồi bên bàn ăn nhặt rau trong lúc cô chuẩn bị những thứ khác. Tuyền đã quay lại. Cô không bỏ đi. Cô không bỏ tôi. Cô không ghét tôi. Tôi muốn ôm cô và nói tôi cần cô rất nhiều, xin cô đừng bao giờ rời xa tôi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy ngon miệng thế này. Tuyền ngồi nhìn tôi ăn một cách vui vẻ. Tôi vì thế mà cũng cảm thấy mọi thứ sáng sủa hơn, cố gắng quên đi những gì đang phủ những vết đen lên cuộc đời tôi qua những vết trên cơ thể.