Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 21
21.
Lúc này ngay cả việc khóc cũng khiến tôi đau. Mắt tôi đã sưng lên vì khóc quá nhiều, môi tôi rách, cổ họng khô rát. Bất kì cử động nào cũng khiến xương cốt lẫn từng thớ thịt của tôi đau đớn vô cùng. Tôi chậm rãi dịch tay mình lại gần mắt để lau nước mắt đi. Tay tôi vẫn hằn vết cắn khá sâu mà tôi không biết có phải là mình gây ra hay không. Một bên vai đã mỏi nhừ nhưng tôi từ chối việc đổi tư thế nằm lúc này. Nước mắt tưởng đã không còn để chảy ra sau đêm hôm qua vậy mà giờ vẫn làm gối tôi ướt đẫm.
Anh đã mang tôi sang căn phòng ngủ còn lại trong nhà. Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại. Tôi thấy mình như đang run lên. Không biết tôi đã ngủ bao lâu. Trời có màu buồn u ám. Có lẽ đang là chiều tối. Vậy là tôi đã ở đây một ngày. Không biết Tuyền đang làm gì nữa. Cô có đoán ra được là tôi ở đây không? Tôi không nghe điện thoại được chắc sẽ khiến cô điên lên vì lo mất.
Đầu tôi được nâng lên rồi anh chạm môi vào môi tôi, thả vào miệng tôi một ngụm nước. Tôi nuốt lấy nuốt để, mặc anh tiếp tục với những ngụm tiếp theo.
Tôi muốn về nhà nhưng cũng không muốn ai nhìn thấy mình lúc này. Thật ra có muốn cũng chẳng về được khi mà chỉ nhúc nhích một ngón tay cũng khiến tôi phải nhăn mặt lại.
Anh cúi xuống, đặt một tay lên trán tôi để giữ cho nó đối diện với anh. Anh nhìn vào mắt tôi. Tôi yêu đôi mắt đẹp ấy. Đôi mắt đã làm mờ đôi mắt đẫm nước đầy kinh hoàng của mẹ đêm hôm ấy trong tâm trí tôi, làm nhoà đi đôi mắt dịu dàng rưng rưng của Tuyền bữa trưa hôm trước. Đôi mắt đẹp lôi tất cả những gì đen tối nhất trong tâm hồn tôi ra ánh sáng để tôi có thể nhìn rõ, tôi không hề giống như tôi nghĩ. Không phải đôi mắt đẹp ấy đẩy tôi vào tội lỗi, nó là luồng sáng chiếu tới những góc tận cùng của những tội lỗi mà tôi luôn mang.
Anh xem xét những vết cắn, vết xước trên người tôi, rồi mân mê bàn tay tôi vẫn hằn rõ vết trói trên cổ tay.
– Nếu em cứ kháng cự hay bỏ chạy hay lờ anh đi, anh sẽ bẻ từng ngón tay đến khi em không thể kháng cự được nữa, anh sẽ bẻ cả hai cánh tay đến khi em không thể bỏ chạy. Còn nếu em lờ anh đi, anh sẽ phá tất cả những thứ thu hút sự chú ý của em, đến khi em không thể để ý đến bất kỳ điều gì ngoại trừ anh nữa. Em có hiểu không? Tất cả những thứ mà em chú ý đến, anh sẽ phá huỷ hết.
Anh bóp chặt cánh tay tôi khiến tôi phải bật ra một tiếng rên vì đau. Nhưng tôi không trả lời, tôi không chấp nhận điều này. Thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng anh ta có thể điều khiển cuộc đời tôi theo ý mình, bắt tôi phải làm theo ý anh ta. Cương vẫn đang đè lên ngực tôi khiến tôi càng lúc càng nghẹt thở và ê ẩm hơn, tuy vậy tôi vẫn không chịu thốt lên lời nào, chỉ nhắm mắt lại để trốn tránh đôi mắt luôn thổi bùng ngọn lửa trong tôi lên.
Tôi đã không ăn gì suốt một ngày nên không còn sức để mà phản đối bất kì chuyện gì. Cương bế tôi xuống bếp để cho tôi ăn. Trong người rất khó chịu, miệng thì đắng chát, tôi không nuốt trôi thứ gì cả nhưng anh liên tục bón cho tôi bắt tôi phải ăn tới lúc tôi bật khóc anh mới chịu dừng lại. Chưa lúc nào tôi lại thấy căm ghét anh như lúc này. Tôi bị tra tấn về mặt tinh thần vẫn chưa đủ anh còn hành hạ cả thể xác tôi. Đấy là anh đang yêu tôi à? Tôi đang bị lôi ra làm công cụ trả thù thì đúng hơn. Tôi nhớ Tuyền quá. Cô nhất định sẽ dịu dàng ôm lấy tôi, vỗ về tôi.
Tôi tiếp tục ngủ tới trưa hôm sau mới có thể tạm hồi phục mà tự đi về được. Lúc tôi ra khỏi nhà anh vẫn đang ở chỗ làm. Điện thoại của tôi đã bị tắt suốt từ hai ngày trước. Tôi không nhớ mình đã làm thế.
Tôi chưa vội về nhà, rẽ qua ngân hàng rút tiền rồi tới một tiệm đồ trang sức. Đây là lần đầu tiên tôi tới đây một mình, những lần trước đều là đi cùng Tuyền. Tôi muốn chọn một đôi nhẫn nhưng không biết cỡ tay Tuyền nên đã lấy đôi nhỏ nhất. Bầu trời vẫn nắng gắt, con đường không có nhiều người qua lại. Tôi nhớ là có lần Cương đã nói anh chưa gặp đứa con trai nào đi xe mà chậm và cẩn thận như tôi. Tôi sợ chết lắm chứ. Tôi lại còn có người mình yêu ngồi ở phía sau nữa. Người yêu tôi mỏng manh nhỏ bé, nhỡ phóng nhanh bay mất thì ai đền cho tôi.