Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 16
16.
Tôi mở to mắt, để mặc cho nước mắt chảy xuống hai bên tai, để mặc anh đang tiếp tục khám phá mình.
Tôi cố nói:
– Cương…
Anh ngẩng lên nhìn tôi.
– Nói cho em nghe, – tôi thều thào, – anh có yêu em thật không?
– Anh sẵn sàng bỏ tất cả vì em. Anh yêu em.
– Thế thì buông em ra đi, em muốn về. Đừng làm thế với em.
Anh im lặng, nhìn tôi rất lâu rồi đỡ tôi ngồi dậy
– Anh xin lỗi, anh hồ đồ quá. Em có bị đau ở đâu không?
Tôi không đáp, tôi còn phải nghĩ. Tôi đứng lên với lấy túi sách rồi bước ra ngoài, không ngoảnh lại, biết rằng anh đang lấy xe để đuổi theo.
Tôi đi bộ về nhà. Một quãng đường dài nhưng sự mệt mỏi về thể xác che đi một phần sự mệt mỏi trong lòng tôi. Tôi chỉ ước mình được nằm ngay dưới đáy một cái hồ bơi để nước rửa trôi đi những gì đang bám lấy não tôi, để tôi được thanh tẩy vì tôi không muốn mình nghĩ ngợi điều gì nữa. Tôi không muốn nghĩ tới những điều khủng khiếp tôi đã trải qua mấy ngày hôm nay. Tôi mệt lắm rồi, tha cho tôi.
Tôi mở cổng vào và nhìn thấy Tuyền đứng ở đó. Cô ôm chầm lấy tôi, nói, không phải với tôi:
– Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về. Bọn em vào nhà đây.
Rồi tiếng xe phóng đi. Tôi ghì chặt Tuyền vào lòng mình, đau xót vô cùng khi tưởng tượng cảnh Tuyền của tôi, nhỏ bé, yếu ớt phải đứng ở chỗ đó, cùng những kẻ đó. Xin lỗi Tuyền, Linh chưa thực hiện lời hứa một cách trọn vẹn. Tôi ôm cô thật lâu. Cô mềm mại bé bỏng như con mèo con, Cương cao lớn thật mạnh mẽ với thân hình của người đàn ông trưởng thành bao trọn lấy tôi. Cương giống như một bức tường vững chắc mà tôi sẽ dựa vào đó vì tôi luôn mệt mỏi, luôn yếu đuối, luôn muốn dựa dẫm. Tuyền sẽ là vì sao đặc biệt mà bất kì nơi nào tôi đứng, ngẩng lên tôi đều có thể nhìn thấy, vì tinh tú của tôi, chỉ đường cho tôi làm tròn lời hứa của mình. Tôi mỉm cười. Tôi đã tìm thấy con đường mình phải đi. Tôi không thể lạc lối khi tôi có Tuyền được.
– Sao anh không để anh ấy chở về mà lại đi bộ?
– Anh không thích.
– Anh ấy đã đi theo anh suốt à?
– Anh không để ý.
Tôi tiếp tục bữa trưa muộn của mình. Tôi không đói. Tôi không thích phải ăn lúc này. Nhưng tôi muốn mình ăn. Bữa trưa Tuyền đã chuẩn bị và đợi tôi về.
– Sáng nay anh đi đâu thế?
– Anh tới trường giúp chuẩn bị mấy thứ.
Tôi ngẩng lên vì thấy Tuyền im lặng rất lâu. Cô đang khóc. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ xinh, làm mờ ánh trong trẻo trong đôi mắt đẹp của cô. Sao em lại khóc? Anh đã sai quá phải không?
– Linh. Nói cho em nghe. Từ bao giờ anh giấu giếm em nhiều chuyện thế?
……..
– Từ bao giờ anh Cương biết nhiều chuyện về anh hơn em?
……..
– Từ bao giờ…anh ấy luôn có mặt bên anh … chứ không phải là em?
……..
– Lúc nào anh ấy cũng xen vào giữa hai đứa mình nhưng em chưa bao giờ có thể chen vào giữa hai người. Các anh cứ thì thầm với nhau, cười cười nói nói.
Tôi yếu ớt quá. Tôi không đủ sức đưa tay lên lau nước mắt cho người con gái của tôi, tôi không đủ dũng cảm thú nhận, không đủ mạnh mẽ để phủ nhận và không đủ chân thành để dối trá một điều gì đó cho cô.
– Anh biết là anh Cương thích anh. Có ai mà không nhận ra được cơ chứ? Nhưng anh không hề phản ứng. Anh chấp nhận nó. Anh thậm chí không thèm quan tâm em nghĩ gì, em cảm thấy thế nào? Anh sẽ rời bỏ em phải không?
– Không! Tuyền! – Những mảnh kính vỡ găm vào tim tôi sâu thêm một chút nữa. Tôi thậm chí không thể khóc.
– Anh có bao giờ như thế đâu. Trước đây chỉ có hai đứa mình. Anh thay đổi nhiều quá. Anh không yêu em nữa rồi, phải không?
Tôi phải đi con đường mình đã được chỉ dẫn. Tôi sẽ không lạc lối.
– Không bao giờ anh hết yêu em. Em nghe không? Anh chỉ yêu em, anh chỉ cần em. Em đã dành cho anh tất cả những gì em có thể, anh cũng sẽ làm thế. Anh đã hứa với em.
Cô nuốt những giọt nước mắt, nghẹn ngào không nên lời.
– Linh…Linh … có thích anh Cương … không?
Tôi phải đi con đường mình đã được chỉ dẫn. Tôi không được phép lạc lối.
– Không! Anh yêu em.
Cô ngừng nức nở dù nước mắt vẫn đổ đầy cái hồ đã đầy những đau khổ trong lòng tôi. Tôi bước sang phía bên kia bàn, ôm cô và đặt môi mình lên mái tóc mềm, mùi hương thảo dược của tóc cô khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Tóc Cương không có mùi đặc trưng này, tóc anh chỉ đơn giản là mùi dầu gội bình thường ai cũng có thể có. Tuyền vòng tay ôm nhẹ eo tôi, tôi thấy nhói một cái. Cương luôn ôm tôi mạnh bạo như thế, luôn khiến tôi ngạt thở đến nhũn cả đầu gối.
– Anh sẽ nói chuyện với anh Cương chứ?
– Chuyện gì?
– Rằng anh không thích anh ấy. Anh hãy bảo anh ấy tránh xa hai đứa mình ra. Bảo anh ấy để cho bọn mình yên.
– Anh không biết. Anh không biết nói thế nào.
– Anh sẽ nói. Phải không Linh? Anh sẽ nói như thế để anh ấy không mang anh khỏi em.
…….
– Anh hãy bảo anh ấy như thế đi. Mình sẽ quên hết mọi chuyện. Như chưa từng có anh ấy. Hai đứa mình sẽ như xưa. Cả hai cùng vui vẻ
…….
– Không ai phải khóc cả.
Tôi đã làm em khóc nhiều thế ư? Em sẽ không phải khóc nữa đâu. Được chứ?
– Ừ. Anh sẽ nói chuyện với anh Cương.
Tuyền ôm chầm lấy tôi. Tôi lại thấy nhói ở eo. Những lúc vui mừng như thế, Cương sẽ nhấc bổng tôi lên, lắc lắc làm tôi chóng mặt.