Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 10
10.
Ngày hôm nay thật tệ hại. Tôi được chào đón bằng những đôi mắt soi như đang chụp cộng hưởng từ. Bọn trong lớp thì nhìn như muốn chọc nứt da tôi. Bọn thô lỗ này không chỉ công khai nhìn mà còn công khai nói, thì thào thôi, không đủ để tôi nghe rõ nhưng mà cái thái độ thì chỉ muốn đập. Tôi biết bọn này xì xào cái gì nên chẳng thèm thắc mắc. Vẫn chuyện tôi vừa có bạn trai vừa có bạn gái ấy hả? Quê rồi mấy em ơi. Giờ buôn dưa mà muốn đắt hàng thì phải là chuyện tôi được một tay có máu mặt trong trường, nhà giàu đẹp giai tỏ tình ý. Có bảo kê rồi, tôi lại thèm sợ hả? Mà bảo kê của tôi hôm nay không đi học. Cả mấy thằng kia cũng không thấy. Sau một hồi dớn dác, tôi nghĩ có khi bọn này tìm được mục tiêu mới rồi cũng nên. Thằng phản phé! Tôi khều khều lợn lòi:
– Có thấy bọn thằng Hậu đâu không?
Nó nhìn tôi vừa ngạc nhiên vừa cáu kỉnh:
– Mày giả vờ giả vịt cả với tao làm gì?
Sốt ruột, tôi cáu lại:
– Giả vờ cái con khỉ! Mày biết gì thì nói tao nghe luôn đi.
– Thằng Hậu vào viện rồi. Mấy thằng kia cũng phải nghỉ học. – Nó vừa nói vừa soi mặt tôi thăm dò.
– Sao? – Tôi sửng sốt.
– Hôm qua có ai đánh bọn nó ghê lắm. Bọn nó không ở cùng một chỗ nhưng đứa nào cũng bị ba thằng khác vây đánh thê thảm. Mà bọn này vừa gây sự với mày hôm xưa nên tao nghĩ mày…
– Tao không thèm làm cái trò mèo ấy. Mày nghĩ tao là mafia à?
– Tại chuyện này đã từng xảy ra, thậm chí với cả mấy đứa con gái hồi cấp ba tỏ tình với mày nên…
Tôi nghe như ai đấm mạnh vào tai mình.
– Mày… mày bảo sao? Tao không nghe chuyện đó bao giờ.
– Mày đùa à? Ngày xưa ai cũng nghĩ là mày nên có ai dám đến gần mày đâu. Đừng nói với tao là mày có quý nhân phù trợ nhá.
Tôi thấy mồ hôi lạnh nhỏ xuống cắm. Tôi bỏ chạy ra khỏi lớp.
– Mày chạy đâu thế? Chuông reo rồi.
– Gì thế em?
– Anh đang ở đâu?
– Ở nhà. Chưa tới giờ đi làm. Em lại bỏ học hả?
Tôi tắt máy, phóng xe tới nhà Cương.
Cương ra mở cửa cho tôi trong bộ đồ ở nhà đơn giản. Tôi không chào, đi thẳng vào nhà. Anh cũng yên lặng.
Tôi buông người xuống ghế, cố không khóc, ngẩng mặt gằn giọng hỏi anh:
– Anh biết tôi từ lâu rồi, phải không?
Thái độ lúng túng của anh làm tôi đau đớn vô cùng. Tôi khóc.
– Anh theo dõi tôi suốt bao nhiêu năm. Rồi lại làm thế với bạn tôi. Ai cho phép anh can thiệp vào cuộc đời tôi. Anh là cái thá gì chứ?
– Em nói gì thế? – Giọng anh thoáng ngạc nhiên.
– Đừng lố bịch nữa. Trời ạ. Nhẽ ra tôi phải thắc mắc chứ. Anh biết mọi thứ. Tôi đúng là ngu ngốc.
– Anh…
– Sao anh lại làm thế? Sao anh đánh cả con gái nữa? Bây giờ thì bạn tôi đang phải nằm viện vì anh.
– Em nói gì vậy? – Lần này thì anh ngạc nhiên thật sự.
– Cả bốn đứa kia cũng phải nghỉ học. Anh độc ác thế thật à?
Anh túm chặt vai tôi, lắc mạnh, quát to:
– Nghe anh nói đây.
Tôi nín khóc.
– Anh không đánh bạn em. Anh không cần phải làm thế bọn nó mới sợ. Anh không hiểu em đang nói chuyện gì cả. Bạn gái nào của em? Anh đã can thiệp cái gì?
– Nếu không phải anh thì ai đánh bạn tôi đến mức phải nghỉ học? Tôi chẳng còn ai để mà nghi ngờ nữa cả.
– Thế không có nghĩa là em có thể nghi ngờ hay đổ tội cho anh. Anh không biết ai bị đánh hết.
Và tôi tin anh nói thật. Rõ ràng là bọn tôi mới quen nhau vài tháng. Thật xấu hổ. Tôi cứ như thằng nhãi con bắt đền mẹ vì nghi ngờ thằng anh trai lấy mất đồ chơi. Tôi hỏi lại, vừa hy vọng vừa vui mừng:
– Thật chứ?
Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi.
– Thật. Em có tin không?
Tôi gật đầu.
Tôi đi lại trong phòng cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi. Lần nào gặp ông này cũng bù lu bù loa, chả còn tí khí phách nào cả. Ấy thế nhưng để tạo hiệu ửng cảnh cáo, tôi cũng sụt sịt thật lâu.
Nhưng không phải anh thì là ai? Còn ai nữa? Tôi loại bỏ khả năng là bố tôi cho người theo bảo vệ tôi. Chuyện này hão huyền và hài hước quá. Nếu có thế thật thì chả phải đợi đến lúc Cương tới tôi đã phải được cứu hôm trước rồi. Hay quý nhân nào phù trợ thật. Tôi xoè tay ra xem đường chỉ tay của mình.
– Gì đấy?
– Quý nhân phù trợ là đường nào?
– Em không có. Cần gì phải có cái đường chỉ tay ấy em mới có quý nhân. Mà chả lẽ…
Anh bật cười làm tôi đỏ mặt.
– Em nghĩ quý nhân nào ra tay phù trợ thật hả? Liêu có nhân nào quý mà phù trợ mạnh tay thế không?
Tôi không đáp. Tôi rối trí lắm. Tôi cần phải nghĩ.
– Đã bỏ học rồi thì có muốn đi thăm bạn trong bệnh viện luôn không?
Chúng tôi rẽ qua trường để anh lên lớp hỏi số điện thoại của Hậu.
– Em làm phiền anh nhiều quá. – Tôi mở lời lúc anh ngồi lại vào trong xe.
– Đâu mà phiền.
– Thật mà. Lúc nào em cần anh cũng có mặt.
– Đúng thế. Lúc nào em cần anh cũng có thể có mặt. Vì thế em có thể cần anh bất cứ lúc nào.
Anh mỉm cười dịu dàng làm tôi bối rối, gượng cười đáp lại. Thật hài hước.
Người nhà Hậu nói số phòng và tên khoa cho chúng tôi. Khi tới nơi, trong phòng Hậu có mẹ và em gái nó ở đấy. Cả hai người khóc sưng đỏ mắt, còn nó thì mặt băng bó chằng chịt. Bụng và ngực cũng có vết thương. Tôi lắng nghe tiếng thở nặng nề của Hậu mà thấy cảm giác tội lỗi ngày càng đổ đầy.
Chúng tôi ngồi một lúc, Hậu không tỉnh suốt lúc đó làm tôi ra về với tâm trạng còn khổ sở hơn. Cương nói chuyện với mẹ Hậu trong lúc tôi đứng nhìn nó.
Tôi tự đi taxi về nhà anh lấy xe, còn anh đi làm dù đã khá muộn.
Tuyền lập tức vào nhà tôi khi cô đi học về vào buổi chiều, không thắc mắc về việc không liên lạc được với tôi hay việc tôi lại bỏ học và không đi ăn trưa với cô. Tôi kể chuyện mấy đứa bị đánh trong lớp, cô chỉ đáp lại bằng một tiếng cười mũi vô cảm trong khi vẫn chăm chú xem tivi. Cảm giác gai gai trên da hôm trước lại xuất hiện trở lại. Tôi nghĩ mình không nên nói cho cô nghe chuyện hồi cấp ba, tôi không muốn cô sợ.