Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm - Chương 1
1.
– Em đừng chiều con quá như thế. Đến lúc không bảo được thì không làm gì được nữa đâu.
– Chỉ một chút thôi. Nó còn bé. Dần dần sẽ khác. Cả em và con.
– Chín tuổi rồi. Không biết là còn dần đến lúc nào nữa.
– Ngày mai. Em hứa.
– Em không có khiếu hài hước đến thế đâu.
Nghe tiếng mẹ cười ngất là tôi biết tình hình đã yên ổn rồi. Giờ đến lượt tôi. Nhìn quanh cửa hàng thú nhồi bông một lúc, tôi cau có vì không tìm được cái gì ra hồn cho mình. Toàn thỏ, gấu, chó, mèo của bọn con gái là nhiều, còn những thứ dành cho con trai bọn tôi thì chẳng thấy đâu. Chỉ có vài con pôkêmon thì loại nào, mầu nào tôi cũng có rồi. Ghét thật. Vì nó mà tôi gào thét gần hết đêm qua đến khản giọng để được bố mẹ đưa đến đây ngay sáng nay trước khi cả hai người đi làm. Tôi chỉ phải học buổi chiều nên đương nhiên là không có gì phải vội cả. Với một tâm trạng không lấy gì làm vui vẻ, tôi tiến về phía một đống pôkêmon cao ngất, không dám lầu bầu gì với mẹ vì bố đang ở đây. Vớ vẩn bây giờ thì chỉ có mà nát đít. Tôi dằn dỗi lục tung đống đồ lên, quăng mỗi con một phía. Tung gần hết mấy con pôkêmon đó, tôi tìm thấy thứ mình muốn. Con pikachu mầu đỏ chói. Quái! Tôi ngẩn mặt ra vừa vì vui vừa vì thắc mắc. Cái con này làm gì có mầu đỏ. Nhưng không sao, thế là được rồi. Tôi vồ lấy nó ngay lập tức.
– Linh! Sao lâu thế? Bố mẹ sắp muộn rồi đấy!
– Xong chưa con?
Tôi chạy về phía bố mẹ, toe toét với con thú nhồi bông trên tay. Tôi thấy bố cau mày, còn mẹ thì thở phào. Bố quay sang nhìn mẹ và bà ôm lấy tay ông, rúc mặt vào vai ông khúc khích cười. Thế là tôi cũng cười. Chỉ có bố là vờ nghiêm nghị.
Vừa chui vào xe, còn chưa kịp ngắm pikachu của tôi thì tôi nghe tiếng đập rầm vào cửa kính làm tất cả đều giật mình. Một cô gái trẻ đang hốt hoảng đập tay vào cửa kính như muốn nói gì đó. Bố tôi hạ kính xe xuống.
– Gì thế?
– Dạ, thưa chú! – Cô gái vừa thở hổn hển vừa nói. – Con… con thú nhồi bông kia có người đặt mua rồi ạ.
– Sao lại thế? Nó được bày bán và chúng tôi đã trả tiền. Không ai nói gì cả.
– Dạ, cháu chưa kịp báo với trưởng ca nên… Cháu xin lỗi vì làm phiền cô chú. Người kia thật sự đã đặt tiền và nói là sẽ quay lại ngày hôm nay. Nên em cho chị xin lại nhé. – Chị ấy quay qua tôi. – Chị sẽ đền em con khác.
Đùa à? Làm gì có chuyện ấy. Lúc chưa có nó tôi còn nghĩ là sẽ bắt mẹ nghỉ làm đưa tôi đi tìm đến khi nào thấy đấy.
– Không. Em chỉ thích con này.
– Chị sẽ đền em hai con khác.
– Không. Mình đi bố mẹ đi.
– Đừng mà em…
– Xin lỗi cháu nhé, thằng bé ngang bướng lắm. Mẹ tôi nhẹ nhàng nói.
Bố tôi nâng cửa kính xe và xe chuyển bánh. Tôi ngoái lại trông thấy chị ấy như sắp khóc. Hừ! Chiến thắng thuộc về ta. Tôi mỉm cười thích thú tưởng tượng ra khuôn mặt của bất kỳ ai đấy có thể là người đặt tiền để mua mà không có được.
Ngày hôm ấy của tôi trôi qua nhanh chóng. Vui mà lị. Tôi lên giường đi ngủ mà không hề phàn nàn như mọi ngày. Tôi sốt ruột muốn biết ôm pikachu của tôi ngủ sẽ thích thế nào. Khỏi nói, sau một hồi thấp thỏm, tôi ngủ quay.
Tôi thức giấc khi cảm thấy có gì đó chạm vào mình. Đầu tiên tôi nhìn thấy một sợi dây chuyền màu bạc có hình mặt trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng trên cổ một người. Người này mặc đồ đen, bịt mặt và đang cố gỡ chân tôi ra khỏi pikachu của tôi. Tôi lập tức vồ lấy nó, gào lên:
– Không! Không! Pikachu của tôi! Bố mẹ ơi!
Kẻ đó hốt hoảng đưa tay bịt miệng tôi kêu suỵt suỵt, trong khi tay kia vẫn cố giật pikachu ra khỏi tôi và tôi vẫn đang gào khóc. Mẹ tôi mở cửa phòng bước vào và cũng hoảng hốt không kém hét lên lao về phía tôi. Một bóng đen khác trong phòng chạy vụt tới trước mặt mẹ. Mẹ tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, tôi thấy mẹ khựng lại, đổ người về phía bóng đen ấy, mắt bà đẫm nước. Tôi thét lên:
– Mẹ! Mẹ ơi!
Những gì tôi nhớ lại được sau này chỉ là đôi mắt của mẹ, cơn đau rát ở má, và đặc biệt là sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm trước khi ngất đi.