Silver Rings - Chương 4
Silver.4
“Gửi bạn Dương Hồng Anh…”
Lũ con trai quây lấy tôi, với thứ tôi vừa tình cờ rút được từ trong ngăn bàn ra, ồ lên thảm thiết và vài thằng đã túm cổ đè đầu tôi.Tôi không hề muốn mở bức thư đó ra lúc này, nhưng bọn nó đã giẳng lấy và đọc toẹt nó trước lớp.
“Anh rất tuyệt vời trong ngày thứ Hai…”
– Trả lại tao! Tôi cáu.
– Mày ngượng cái gì nào? Lần đầu đọc loại này à?
– Phải! Tôi ngượng chín mặt. Trả lại tao!!
“Em muốn làm quen với anh…”
– Con này bên 10D3 mày ạ!
– Đâu đâu?
Rốt cục bức thư đó đã được công khai trước toàn thể dân chúng và tôi cũng không có dịp đọc lại nghiêm chỉnh nó khi lũ con trai đã giành nhau đến rách tươm cả ra. Linh khịa tôi một câu khi bức thư đã thành trò cười nhốn nháo của lớp:
– Giỏi đấy Hồng Anh ạ!
– Tôi có làm gì đâu! Mấy cái thằng khốn này!
Rồi thì thầm vào tai tôi, nó hỏi:
– Vậy có đồng ý không?
– Tôi có biết con nhỏ đó là ai đâu?
Cô nàng cười bí hiểm rồi tiếp :
– Cuối giờ ở lại nhé.
– Đằng nào chiều nay cũng có buổi tập. Về sớm được đâu?
Linh nhún vai, trước khi hùng hổ tới trước lũ con trai đang cười sằng sặc vào mũi tôi và quát tháo ầm ĩ để bọn nó trở lại việc học hành.
Hồi cấp 2 tôi từng chơi bóng bàn, bóng đá, cùng nhiều thể loại nữa mà trường bày ra. Tôi vẫn đá ở vị trí hậu vệ, và cũng từng tham gia giải bóng đá mini nhưng không được giải. Lên cấp 3, do trong trường chỉ có bóng rổ, tôi cũng miễn cưỡng chơi cái này. Tôi không phải người chơi giỏi, đã nhiều lần tôi làm thử cú 3 điểm mà đều trật ra tận đâu đâu. Nhưng tóm lại thì chúng tôi cũng có một đội bóng rổ của trường, và tôi đã lọt vào sau một bài sơ tuyển đơn giản.
Chúng tôi thường tập vào buổi chiều, một số ngày không phải học thêm. Giáo viên thể dục của tôi cũng kiêm luôn quản lý đội bóng, đó là một thầy giáo dữ dằn và nghiêm khắc, người tuyên bố rằng không có bất cứ một nhân nhượng nào cho những kẻ lười biếng, và khẳng định rằng môn Thể Dục của thầy cũng quan trọng như môn ăn uống ngủ nghỉ của con người vậy.
Tôi họp với đội về lịch tập tuần này xong mới ra gặp Linh. Nhưng nó lại đang đứng nói chuyện với một con nhỏ khác.
– Linh! Về thôi. Chiều nay tao còn phải đến trường sớm.
– Hồng Anh. Đây là em Thủy, cái em viết thư cho mày hôm nay đấy.
Cô bé mỉm cười với tôi, đỏ ửng mặt. Tôi cũng đứng thừ ra, bối rối không biết phải làm sao. Chuyện này quá đỗi…quá đỗi bất ngờ với tôi.
– Mình…Tôi gãi đầu. Chuyện này đột ngột quá.
– Em này là bí thư lớp 10D3, ông chê à?
– Tôi đâu có ý đó !
– Vậy là đồng ý rồi chứ gì?
– Tôi…
– Em cảm ơn anh!
Cô bé cười tươi, xin phép tôi và Linh rồi vội vã chạy đi.
– Nó sao thế? Tôi hỏi.
Nhưng Linh không đáp lại tôi bằng cái giọng cáu kỉnh hay dạy đời của nó mà chỉ im lặng một lúc lâu.
Tôi đạp xe về cùng Linh, con bé vẫn không nói gì cụ thể hơn ừ à những câu hỏi thăm thường lệ của tôi.
– Chuyện hay đấy! Tử cười một cách khó hiểu sau khi tôi kể chuyện. Tao bảo trước sau mày cũng sẽ vướng vào chuyện này thôi mà.
– Mày có kinh nghiệm chuyện này hơn tao, nói tao xem sao đi nào.
– Tao coi đó như lời khen nhé, Tử bật cười. Thôi giờ mày cứ chơi với em ấy chán đi. Khi nào thấy em ấy không đỡ được mày nữa thì cho em de, đơn giản thế thôi mà.
– Mày! Tôi bạt tai nó cái bốp.
– Mày không nghe tao thì thôi. Chuyện với con gái nhỏ mệt hơi lắm. Nên tao cứ chiều các bà chị hơn tuổi là vì thế.
– Tao chẳng hiểu được cái lý lẽ của mày. Nhưng dường như tao đã sai lầm khi hỏi mày chuyện này.
– Thế có muốn mượn lại USB không?
– Không bao giờ !!
Tôi gắt lên và quăng cả cái cặp vào Tử. Nó ngã ra sàn, cười sằng sặc. Chúng tôi phải ném nhau tứ tung như thế một lúc lâu, cho đến khi mẹ tôi xông vào phòng và hầm hầm nhìn căn phòng.
– Hai thằng ôn kia! Có trật tự đi không thì bảo!