Silver Rings - Chương 3
Silver.3
Tôi và Tử Anh là anh em song sinh, chúng tôi không khác nhau là mấy, thậm chí nếu lần đầu gặp có cố nhìn chăm chú một lúc cũng khó phân biệt được. Hồi bé bố rất thích cho hai anh em tôi làm những hành động giống nhau và chụp hình. Thành ra bây giờ tôi có một số lượng ảnh kha khá mà nhiều người thoạt nhìn tưởng là ảnh…nghệ thuật.
Nhưng giờ thì Tử rất khác ngày trước. Nó bắt đầu thay đổi từ bao giờ, tôi không rõ. Nó tỏ ra liều lĩnh hơn, giảo hoạt hơn, và cũng đào hoa hơn. Tử giỏi ở chỗ nó không che giấu những mối quan hệ của nó. Cả lần đầu nó đi với một bà chị hơn nó gần chục tuổi nó cũng khai gọn gàng, thản nhiên ăn đòn và tiếp tục lần sau. Có điều nó nhận thức được rất rõ ràng những việc nó làm, nó thậm chí còn nắm chắc về luật hơn bất cứ ai trong nhà. Hơn nữa, sự thẳng thắn của nó khiến bố mẹ tôi tin. Bố tôi dường như có thể tin tưởng bất cứ ai và bất cứ điều gì. Còn mẹ tôi thì rất yêu thương Tử, cho dù bà vẫn hay tát nó bôm bốp mỗi khi nó đi thâu đêm.
Tử bắt lấy cái USB mà tôi bực mình quăng trả, tươi cười:
– Xem hết chưa?
– Không xem!
– Nhất định không xem à? Đằng nào mày cũng phải xem thôi.
– Mày đừng có nghĩ ai cũng như mày!
Tử cười rộ, khoác vai tôi kéo tới góc phòng, địa điểm huy hoàng của mỗi thằng con trai, khi chúng được thả sức làm những gì chúng muốn, bên cái máy PS2. Tử đã nhiều lần vòi vĩnh bố tôi để mua một cái X Box. Nhưng bố đã thuyết phục cả hai thằng rằng, nếu ông mua về một cái X Box ,ông sẽ rất khó cưỡng lại cám dỗ của nó, và ông e sẽ làm mẹ phát điên nếu cũng tranh giành chơi game với hai anh em tôi. Chúng tôi rất tán thành ý kiến ấy, và yên phận với cái PS 2 là quà tặng sinh nhật của chú tôi từ mấy năm trước.
Ít ra trong khoản chơi game, Tử không thay đổi từ trước đến giờ. Chúng tôi thường bất phân thắng bại trong những cuộc chơi, dường như vì cả hai quá rõ những chiến thuật của nhau. Chúng tôi cũng đạt đến cấp độ như nhau trong nhiều game, bất kể có cùng chơi hay chơi riêng. Thậm chí, tư duy của Tử và tôi cũng không khác nhau khi giải đố hay làm trắc nghiệm logic. Bố tôi rất thích thú trước chuyện ấy, ông vẫn hay phá ra cười khi phát hiện những lỗi sai như nhau của bọn tôi. Nhất là hồi cấp 2, bọn tôi chung lớp, nhưng cô giáo đã để hai thằng ngồi ở hai dãy. Vậy mà dường như trong mọi bài kiểm tra Toán, chúng tôi sai giống nhau tới mức cô giáo đã nhiều khi chỉ chấm bài cho một thằng rồi lấy điểm cho cả hai.
Riêng các môn xã hội thì khác. Tử rất lười biếng, lại quá bận rộn với những phi vụ chỉ mình nó hiểu nên điểm của nó không cao. Thực ra tôi nghĩ khoản này tôi với nó cũng giống nhau. Tôi cũng không phải người kiên nhẫn, nhất là khi phải ngồi trước sách Sử. Nhưng ít nhất là, tôi quyết tâm học hành hơn nó.
Chúng tôi chơi đến đêm, chửi nhau chát chúa và mấy lần bị mẹ thét lên giục đi ngủ. Mãi tôi mới nhớ rằng còn ít bài tập tôi chưa làm. Thôi không làm nữa, mai tôi sẽ mượn vở con Linh chép. Đằng nào bài tập cũng không khó khăn gì. Tôi rời máy, vào phòng tắm công chuyện trước khi ngủ.
Căn phòng của tôi có lẽ là lớn nhất nhà, nó chiếm mất một nửa tầng nhà. Hồi tôi còn nhỏ, ngôi nhà chỉ có 2 lầu, phòng của tôi và Tử rất bé, hai thằng phải ngủ giường tầng. Tử thì không sao nhưng lần nào tôi lên giường hai ngủ là đêm đó tôi ngã xuống dưới. Vì sợ, và cũng vì sau đó ít lâu bố mẹ tôi xây nhà nên chúng tôi mới chiếm trọn được một khoảng không gian lớn như thế. Phòng có 2 giường, 2 bàn học, một cái tủ 2 ngăn, nhiều thứ được sắp xếp theo cặp. Nhưng cũng có những thứ không ngăn nắp nổi. Chúng tôi vẫn lấy lẫn lộn sách vở của nhau. Cho dù nhiều khi việc mang nhầm vở của Tử làm tôi gặp vài rắc rối, lần nào tôi quyết tâm chia ngăn với nó đều không thành công.
Tôi tắt đèn, khi Tử cũng đã cuộn mình trong chăn. Ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài làm tôi nhìn rõ đôi mắt của nó cũng đang nhìn tôi. Tôi thích khung cảnh này. Nó luôn làm tôi yên tâm trong đêm tối, khi dường như được thấy mình trong gương. Những lúc không quậy phá, không ồn ào, không rắc rối, tôi và Tử có thể khiến bố mẹ tôi không phân biệt được, đôi lúc chúng tôi cũng cố tình làm như thế. Có một lần cách đây đã rất lâu, đêm lạnh và có mưa, chúng tôi vừa xem xong một bộ phim kinh dị, Tử đã sang giường tôi đòi ngủ chung. Tôi nhớ ánh mắt của mẹ tôi khi nhìn thấy cả hai thằng trên giường vào sáng hôm sau. Bà cứ ngây ra nhìn chúng tôi, vừa ấm áp vừa ngạc nhiên. Đó cũng là một buổi sáng hiếm hoi mà bà không quở trách chúng tôi việc thức thâu đêm và ngủ nướng. Còn bố tôi thì khác, ông nhảy vào giữa giường, cù cả hai đứa đến tỉnh ngủ và cười phá lên. Sau đó ông mới nói chỉ có cách làm chúng tôi cười mới có thể giúp ông phân biệt được hai thằng lúc ấy. Tại sao lại thế thì ông không giải thích. Có thể đó thuộc về linh tính của một người cha.
– Hồng này, Tử nói rất khẽ trong đếm, vì bất cứ lý lẽ nào mày cũng không được chết trước tao đâu đấy.
– Sao mày lại nói lạ thế?
– Tao sẽ không bao giờ chịu được cảnh một gương mặt giống hệt như mình lại nằm trong quan tài, nó cười khe khẽ.
– Tao chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau mãi.
– Nhưng con người có ai ngăn được cái chết đâu.
Tử nhắm mắt. Tôi chưa từng nghĩ đến điều ấy, ít ra là đến lúc này. Hình như Tử không còn rất giống tôi như những ngày còn nhỏ. Nó đã trưởng thành hơn tôi từ lúc nào đó rồi. Người ta vẫn nói đêm tối làm bộc lộ những phần sâu kín của con người. Có lẽ không sai.
Tôi mở mắt khi đồng hồ con gà trên đầu mình bắt đầu ò ó o những tiếng đinh tai của nó, phát hiện ra mình đang nằm ép về một bên giường. Tôi hất tung chăn lên và hét toáng :
– Tử! Mày dậy ngay cho tao !!