Silver Rings - Chương 27
Silver rings. 7
Bố tôi nói rằng trong đời ông có 3 mốc quan trọng.
Ấy là năm 15 tuổi, ông quyết tâm trở thành một “người vĩ đại” với sự tự tin vô hạn vào tài năng của mình.
Nhưng rồi năm 18 tuổi, ông lại muốn mình thành một “người đàn ông vui vẻ”, và thực sự ông đã làm như thế thay vì đổ mồ hôi sôi nước mắt vào kì thi đại học.
Thế rồi, năm 20 tuổi, trước khi kết hôn, ông đã thề sống chết với người vợ tương lai và mãi mãi của mình: “Em yên tâm! Anh sẽ là một Great Papa của gia đình nhỏ này!”. Thực tế chứng minh ông đã làm tròn lời thề ấy.
Theo như những câu chuyện vẫn diễn ra vào bữa tối hàng ngày của gia đình tôi, chuyện tình của bố mẹ là một điều rất ly kì.
Bố tôi là sinh viên kiến trúc, nhưng chiểu theo tính tình của ông thì tôi cũng khó lòng nào tin được rằng suốt thời trai trẻ ông không gây ra chuyện gì náo động. Mẹ tôi từng cả quyết rằng bố tôi là một trong những thằng quái đản nhất trường Kiến Trúc thời bấy giờ, một sinh viên học hành tài tử, thường xuyên bỏ học đi bù khú mà vẫn lên ca tằng tằng thậm chí chẳng bao giờ trượt một môn nào. Trong khi đó, mẹ tôi lại là một sinh viên trường Cảnh Sát, nổi tiếng sát trai về mọi nghĩa. Họ tình cờ gặp nhau trong một ngày bố tôi lượn qua trường Cảnh Sát thăm bạn.
– Bố dám thề với các con rằng bố không cố tình làm thế, tức là trêu ghẹo mẹ con ấy. Rõ ràng là lúc ấy bố đang khen … con mèo chạy qua ấy thật đáng yêu. Ờ thế mà mẹ con đã tới cho bố một phát nằm ngay ra đất. Bố đã thấy mình bay lên không trung như một con chim, và đáp đất bằng tất cả mặt bằng trên người mình.
– Bố vẫn nguyên vẹn sau ca ấy? Tôi ngạc nhiên.
– Làm gì có chuyện đó! Bố không còn thấy gì trên đời, trước khi con bạn của bố chạy đến, hỏi thăm và tát bố một cái mắt nổ mắt xịt vì tội ngu. Mẹ mấy đứa không phải loại bình thường đâu. Hồi cấp 3 trường bố ở ngay cạnh trường mẹ bọn mày, cách vài cái tường. Từ đấy bố đã biết là có người tên là mẹ của chúng mày ở trên đời, vì những vụ đánh nhau của mẹ chúng mày nổi tiếng khắp cả khu, không thằng con trai nào lại chưa nghe danh để mà tìm cớ cách xa.
Dĩ nhiên bố tôi chưa từng gặp mẹ trước sự kiện bay như chim. Vì thời cấp 3 bố tôi vẫn còn trẻ con đến nỗi chỉ quan tâm rặt đến điện tử và chơi bời, để biến mình trở thành một người vĩ đại có thể hạ gục mọi thằng khác cùng quán.
Chính xác thì chỉ chưa đầy 1 tháng sau sự kiện ấy bố mẹ tôi lấy nhau (choáng). Bố tôi là người theo đuổi, người đã dùng hết mọi nghị lực, mánh khóe và tài năng, theo như ông nói, để chinh phục người phụ nữ mà chỉ cần nhìn thấy ông thì không quật ngửa ra sau cũng tát cho vài cái phun máu mũi.
– Cú quyết định của bố xảy ra vào một ngày mẹ con đã quá chán không buồn đánh nữa, thay vào đó là vênh mặt quay lại hỏi bố :”Nếu tôi chết, anh có chết cùng tôi không?”. Tất nhiên không cần suy nghĩ bố nói:”Có!”. Và mẹ hai đứa mỉm cười:”Vậy chúng ta sẽ cưới ngay ngày mai!”
Sự thực là lễ cưới của bố mẹ tôi diễn ra trong sự kinh hoàng của tất cả những ai quen biết. Bố tôi đến nhà ông bà ngoại tôi, cúi chào họ, trước khi đeo nhẫn cho mẹ tôi và đem bà về nhà. Hai người họ lập tức nhận được sự phản đối gay gắt từ hai bên gia đình. Chẳng những vì cả hai còn đang đi học, mà còn vì gia đình mẹ tôi rất nề nếp, họ phản đối đến cùng cuộc hôn nhân quái lạ đó. Trong khi đó, gia đình bố tôi cũng không hề muốn thông gia với một nhà có truyền thống làm cảnh sát. Ông nội tôi làm chủ một công ty nhỏ, không hiểu sao rất ghét quan hệ với công an, cảnh sát hay tương tự. Chỉ ngay tối hôm hôn lễ, bố mẹ tôi đã phải làm sao để dàn xếp cho cả hai nhà.
– Mẹ con bị đuổi ngay ra khỏi nhà. Họ không quan tâm đến việc con gái mình gây gổ với ai, nhưng lại cảm thấy bị xỉ nhục khi tự nhiên có một thằng con trai đến cầu hôn. Bố cũng đã cố nói vài lời, nhưng nhà ấy chỉ ném hết đồ đạc của mẹ hai đứa ra ngoài rồi đuổi đi. Ông bà nội cũng không cho phép bố dẫn mẹ con vào nhà. Nhưng mẹ hai đứa không nhỏ lấy một giọt nước mắt, xách túi đồ và lôi xềnh xệch bố đi. Thế là bố mẹ thuê một căn phòng. Và, động phòng. Hôm sau thì mẹ hai đứa cũng bị đuổi học ở trên trường luôn.
Tôi cứ nghĩ rồi câu chuyện sẽ tiến diễn theo việc bố tôi về nhà ông bà nội cầu xin và rồi kiểu gì cũng sẽ được chấp thuận. Nhưng bố lại cười mỉm một cách khó hiểu. “Hai đứa có biết vì sao bao nhiêu năm nhà mình không có họ hàng nào đến thăm ngoài chú của chúng mày không?”. Chúng tôi lắc đầu. Và bố tôi tươi cười.
– Sự việc ấy làm bố mẹ không còn bố mẹ nữa. Bố đã vài lần về nhà xin, nhất là khi cả hai đã hết tiền, nhưng mà ông bà nội chúng mày ghê lắm. Một lần bố bị đánh đuổi khỏi nhà, mẹ chúng mày đã nói hùng hổ rằng “Chỉ cần có anh, và em, em không tin chúng ta không thể tự xây dựng gia đình cho mình được.” Bố tôi bật cười, tỏ vẻ rất khoái chí.
Bố mẹ tôi đã bắt đầu từ đấy. Mẹ tôi bỏ học, bắt đầu đi làm. Nhưng bà lại nói bố tôi cần có một cái bằng để có một công việc ổn định về sau nên không cho ông bỏ học. Ông vừa đi học vừa đi làm. Ngôi nhà của họ là một căn phòng trọ sơ sài, thiếu đâu mua đó, chỉ đủ những thứ cần thiết nhất.
– Rồi mẹ bọn mày có bầu. Bố mẹ vừa vui vừa lo phát sốt đi được. Hai người làm quần quật, lo cho mình còn chưa xong, nói quái gì đến việc nuôi thêm một đứa con? Nhất là mẹ bọn mày có bầu thì không đi làm được nữa. Bố nài nỉ xin trường cho bảo lưu kết quả một năm cũng không được, đành phải rút ngắn thời gian đến trường hết mức có thể. Vậy nên đừng có hỏi bố chúng mày năm ấy học hành thế nào.
Bố tôi nói rằng, sở dĩ họ qua được quãng thời gian ấy là nhờ có bạn bè của hai người giúp đỡ. Mẹ tôi có khá nhiều bạn bè thân thiết và thân tín, bố thì kém uy tín hơn, chỉ huy động được sự tư vấn làm mẹ qua vài người bạn gái.
– Thế rồi hôm ấy đến. Mẹ bọn mày đang ngủ, tự nhiên dựng bố dậy, kêu đau trời đất. Bố cuống lên không biết làm gì, ăn liền mấy cái tát. Nhưng chắc phải ăn tát bố bọn mày mới quyết tâm dùng hết sức lực để đèo mẹ bọn mày đến bệnh viện trong chưa đầy 5 phút. Sau đấy thì bố chỉ có đứng và đi loanh quanh thôi. Bố đã nghĩ vẩn vơ là không biết mẹ bọn mày sẽ đẻ ra con trai hay con gái, không biết bố mẹ nó ăn uống thiếu thốn thế thì nó có bị bệnh tật gì không, không biết đứa trẻ có xinh đẹp như mẹ mày và đẹp trai như bố không (cười). Rồi bố nghĩ, đẻ ra nó rồi, mình có đủ sức mà nuôi được nữa không. Hai bố mẹ nghèo quá, đến mức quần áo cho trẻ con cũng chưa mua cái nào, chỉ nghĩ đến việc có con là đã sợ đến rùng mình. Mấy lần mẹ mày đã lẩm bẩm ước cho cái thai không thành nữa, để cho đứa trẻ sinh ra đỡ khổ nếu bố mẹ nó không nuôi được nó mà phải đem nó cho cô nhi viện. Nhiều lần, bố mẹ còn nói với nhau hay cứ đưa đứa trẻ sinh ra vào một trại trẻ mồ côi, rồi để khi nào hai vợ chồng khấm khá nhận lại về. Ôi cái thời ấy bố mẹ bọn mày nghĩ ra đủ trò để làm sao bọn mày đừng có sinh ra. Bố mẹ không sợ khổ, chỉ sợ con mình sinh ra lại khổ, thì thực thấy mọi thứ trên đời đều vô nghĩa lý. Từ lúc quen mẹ bọn mày bố chưa thấy mẹ bọn mày khóc bao giờ. Thế mà chỉ nói đến việc sinh con ra là mẹ bọn mày đã nước mắt ngắn nước mắt dài. Rồi, một cô y tá đi ra, đem cho bố mày một thằng cu bé tẹo teo như một con chó con. Bố ôm mày trong tay, bố tôi chỉ Tử, cứ thấy xót lòng vì thấy mày bé quá, tự trách mình không tài giỏi kiếm nhiều tiền nuôi vợ đầy đủ.
– Nhưng bố cứ thắc mắc tại sao mẹ bọn mày chưa ra. Thường thì sinh con ra xong người ta phải cho nó gặp mẹ nó ngay chứ. Đằng này, cô y tá kia vứt cho bố thằng con, rồi lại rối rít quay vào, và chẳng thấy ra nữa. Mày thì, bắt đầu khóc rống lên, làm bố sốt ruột điên cả người. Bố mới chạy bừa vào một phòng cạnh đấy, vạch áo một bà cô và rối rít xin sữa. Hình như bố mày có số ăn tát của đàn bà hay sao ấy. Quả ấy bố lại ăn thêm vài cái, cho đến khi mày khóc dữ quá thì bà cô kia xót ruột liền giật luôn từ tay bố mà dí mày vào cho bú. Thế là mày không phải bú sữa từ mẹ mày đầu tiên đâu.
– Bà cô ấy nói :”Anh nuôi vợ kiểu gì mà sinh ra con nhẹ cân thế?” Bố mới bất giác rỉ nước mắt mà kể lại hoàn cảnh. Bà cô ấy cũng nước mắt lã chã, vỗ vai động viên bố mãi. Sau, tự nhiên bà cô ấy nói :”Thế vợ chú chưa ra à? Hay là làm sao rồi? Phụ nữ sinh con mà lâu thế này dễ có chuyện rồi đấy.” Nhưng bố chưa kịp phản ứng thì bên ngoài có tiếng hét lên:” Cái anh ở đây đâu rồi! Đem thằng đầu vào để mẹ nó cho bú đi kìa!”. Bố vừa lạ vừa mừng, liền xông vào thì thấy mẹ mày đang nằm cạnh một con chó con nữa.
– Bố thề là bố suýt ngất đi lúc ấy. Bố cứ ôm mày mà ngồi hẳn xuống đất. Bố những tưởng mẹ mày cũng giống bố, cũng phải lập tức nghĩ đến cái viễn cảnh kinh khủng trước mắt. Thế mà mẹ mày chỉ cười mãi, quát bố đưa mày lại, và tét cho hai thằng mỗi thằng một phát vì tội làm mẹ mày đau. Cả đêm hôm ấy, mẹ bọn mày cứ kéo bố ra khỏi suy nghĩ về sau này, mà bắt bố nhìn chúng mày, nhìn mãi, nhìn đến chán mắt thì thôi. Hai thằng mới ra đời, vừa bé vừa đỏ hỏn, có đẹp đẽ gì cho cam. Nhưng mẹ mày cứ một lời:”Bọn nó xinh quá anh nhỉ?”, rồi thì :”Thánh thần thế chứ. Em sinh đôi được cơ đấy.” . Sau rồi lại :”Eo, anh xem cái mũi này, giống anh chưa?”. Thành ra bố muốn lo cũng chả được. Hai vợ chồng cứ tự khen con mình từ đó tới sáng.
– Và bố đưa ba mẹ con về. Ông bà chủ nhà trọ cũng vui phát điên lên, quyết định cho bố mẹ quịt tiền nhà đến bao giờ thì quịt, chỉ cần cho bà chủ chăm hai đứa cùng mẹ mày. Bà ấy có con lớn, con cái lại mải đi làm ăn không quan tâm đến bố mẹ già ở nhà, để hai ông bà neo đơn. Nay tự nhiên mẹ mày đem về mấy cái loa phát tiếng khóc thì người già chả thích mê đi được. Bố mẹ biết ơn ông bà chủ ấy lắm. Không có họ thì e hai đứa chúng mày đến cái tã cũng không có mà lót ấy chứ. Dẫu thế nhưng suốt mấy tháng liền bố mẹ chỉ cố tằn tiện hai bữa mỗi ngày. Một mình bố đi làm không quán xuyến đủ, lại còn học với hành. Bố đố bọn mày nhận ra được bố mẹ chúng mày lúc ấy. Bố thương mẹ mày nhất, đã đói khổ, còn cứ bị hai thằng mày hành đến phát rồ thì thôi. Một thằng khóc là thằng kia cũng khóc, một thằng tè dầm là thằng kia cũng tè theo. Hai thằng mỗi thằng cắn mẹ mày một cái cũng đã đủ đau điếng ra rồi, lại cứ quẫy nhiễu suốt ngày. Bọn mày cứ hỏi mẹ mày xem, xem đã bao nhiêu lần hai thằng mày khóc làm mẹ cũng khóc theo rồi.
– Thế nhưng từ khi đẻ chúng mày ra, mẹ mày tuyệt không nhắc một lời nào đến việc bỏ hai đứa vào cô nhi viện như hồi trước bố mẹ tính. Có một lần bố lỡ miệng nói ra còn bị mẹ bọn mày giận suốt cả tuần liền. Bố cũng vì hai đứa mày mà từ lo thành quyết tâm, nghĩ cho dù mình khổ đến chết thì cũng phải để hai đứa mày được sống đầy đủ.
– Chắc ai quen bố nói lại chuyện của bố với ông bà nội. Hồi bọn mày được mấy tháng tuổi thì chú bọn mày đến thăm. Bọn mày cũng biết chú ấy thương bọn mày thế nào rồi đấy, mới thấy hai thằng là chú ấy đã vái bố luôn mấy cái, rồi bảo ông bà nội cho bố mẹ ít tiền, là để nuôi hai đứa, chứ không phải cho bố mẹ ăn tiêu. Bố mẹ mày chả hiểu quá ý của ông bà. Thỉnh thoảng họ cũng đến thăm chúng mày. Nhưng sĩ diện lớn quá nên lời nói ra không rút lại, nhất định không nhận bố bọn mày làm con nữa, mà chỉ coi hai đứa mày là cháu nội mà thôi. Có thể nói đấy là thời gian oanh liệt nhất của bố mẹ chúng mày.
“Vậy nên, bố không cho phép bất cứ thằng nào trong hai đứa coi thường tính mạng của chúng mày. Vì bố mẹ phải hy sinh rất nhiều thứ mới có được chúng mày bây giờ.”
Tôi thấy Tử im lặng sau câu chuyện của bố. Có trời mới biết nó nghĩ gì, nhưng bố đã kéo tôi ra ngoài và bảo cứ để nó yên.
– Bố mẹ vĩ đại thật. Tôi nói.
– Điều vĩ đại nhất của bố mẹ, nằm ở hai đứa mày. Nên thay vì khen bố mẹ, chúng mày hãy tự khiến người khác thấy chúng mày là thành quả thế nào của sự vĩ đại.
Tôi hiếm khi thấy bố nghiêm túc như thế. Nhưng tôi cứ thấy râm ran trong bụng.
– À. Sao bố lại đặt tên bọn con là Tử Anh với Hồng Anh? Con bạn con giải thích làm con sợ quá.
– Giải thích sao?
– Nhì nhằng lắm. Nào là màu tím là bất toàn hoàn hảo với cả màu hồng là viên mãn bất thường, rồi Anh là ánh sáng qua Ngọc, rồi …
– Bố bọn mày không cao siêu đến thế đâu. Bố tôi cười khẩy. Bố chỉ thích cầu vồng thôi.
“Vì trong cơn mưa bố mẹ nhìn thấy hai đứa mày, cũng cảm thấy cuộc đời còn tươi sáng rực rỡ lắm. Những cái khác, có thể là sự trùng hợp tất nhiên hoặc tất yếu.”