Silver Rings - Chương 24
Silver rings. 4
Cô gái đó…
Mẹ tôi đang ngồi khóc cạnh một cô gái chỉ tầm tuổi của tôi. Cô gái cắt tóc tém như một thằng con trai, nhưng gương mặt lại rất hiền, đến độ tương phản với mái tóc ấy.
– Mẹ! Tôi gọi.
– Hồng…
Mẹ tôi tới bên tôi và ôm tôi vào lòng. Bà khóc lớn hơn. Đôi mắt bà đỏ ngầu và gương mặt nhợt nhạt như không còn một chút sức sống nào nữa.
– Mẹ! Có phải thằng Tử …
Mẹ tôi khóc nấc lên. Bà càng ôm chặt lấy tôi hơn, và những tiếng thổn thức càng đau đớn. Cô gái kia chỉ cúi đầu. Nhưng tôi chợt phát hiện ra, áo cô lấm máu.
– Mẹ…thằng Tử…thật rồi sao?
Tôi buông người xuống, sững sờ nhìn trần nhà trước mắt mình. Tôi vẫn còn mơ chứ? Nếu là mơ, cầu xin ai đó hãy đánh thức tôi dậy …
Ba giờ sáng, tôi đã tỉnh sớm hơn nhiều so với bình thường, khi cơn ác mộng kia khiến tôi sợ hãi cùng cực. Cổ tay trái tôi vẫn đau rần, đau hơn nhiều vết thương trên trán tôi. Mẹ đã phải ra ngoài khi tiếng bà biết mình không thể nén được những lời than oán nữa. Còn tôi nằm trên giường, thấy xung quanh nặng nề như một tảng khí lạnh băng, lại vừa chơi vơi như bị thả từ một độ cao kinh khủng xuống dưới đất.
– Hồng à?
Bố tôi thẫn thờ bước vào, tóc tai rối bù, và còn ướt khắp người.
– Mẹ con đâu?
Tôi lắc đầu.
Bố ngồi phịch xuống đất, cạnh giường tôi, đôi mắt ông thẫm lại.
– Con … tôi ứa nước mắt … Chuyện ấy không thể xảy ra được…
Tự nhiên bố tôi đứng phắt dậy và kéo tôi tuột khỏi giường. Tôi ngã ra đất khi còn chưa lấy được thăng bằng. Nhưng bố đã xốc hẳn tôi đi. Cô gái kia cũng vội vã chạy theo.
– Bố! Con không muốn! Tôi gào lên. Con không muốn phải nhìn thấy nó! Làm sao con có thể nhìn thấy nó lúc này…
Bố tôi kệ mặc, ông gạt những y tá và bác sĩ đang đứng trên hành lang ra, dẫn tôi vào một căn phòng nặng mùi thuốc, lạnh và im ắng đến rùng mình, chỉ có những tiếng bíp đều đặn của những cái máy.
– Con hãy nói với nó đi! Hãy bảo nó dậy đi! Mắt ông đã ướt nước. Con hãy nói với nó đi! Bằng cách nào cũng được! Bố xin con.
Bố tôi quỳ hẳn xuống và ôm lấy chân tôi, bật khóc.
Tôi nhìn sang bên cạnh. Trên giường là gương mặt của tôi, và một cơ thể của tôi, nhưng đôi mắt tôi đang nhắm nghiền. Gương mặt ấy tím tái và luẩn khuất hơi lạnh. Cổ tay trái tôi không đau nữa, nhưng nó như mất hết cảm giác khi tôi chạm vào cổ tay kia, với những bông băng còn thấm máu.
Tôi ngồi xuống ghế, bảo bố tôi ra ngoài.
Bây giờ, chỉ còn anh em mình thôi. Tử ạ.
Bàn tay của Tử lạnh ngắt, trắng xanh như một cột băng giữa mùa đông.
Tao biết mày đã nhảy xuống dưới ấy, nằm giữa một dòng sông máu và không muốn gặp tao nữa. Tao biết mày đã chào tao trong giấc mơ và đánh thức tao dậy bằng những tiếng khóc của mẹ. Mày muốn tao tới tiễn mày, phải không? Mày vẫn sợ cô đơn khi bước đến đó, phải không?
Mày là anh em song sinh của tao, là con của bố mẹ tuyệt vời của mình. Bởi thế mà mày cũng luôn sợ cô đơn. Có thế Chúa mới cho tao với mày sinh cùng nhau, để cho dù bố mẹ có mất đi, tao với mày cũng không bao giờ cô đơn. Trước nay tao vẫn nghĩ như thế đấy, mày lại muốn chê tao trẻ con, chứ gì? Mày lại mắng tao là đồ vô tâm vô sự. Nhưng, tao có thể vô tâm vô sự, mỉm cười với mọi thứ ở đời, ngoại trừ, với mày.
Cổ tay tao đã đau như vậy này, chắc cũng lúc ấy mày làm điều này với mày. Quả thực là tao đau lắm…Đau như thể da thịt tao cũng muốn rách tả tơi ra ngay lúc ấy. Tao biết từ một ngày nào đó trong quá khứ, mày đã muốn xa cách với tao, muốn đi trên một con đường khác tao. Nhưng mày thấy chưa, ngay lúc mày định bỏ tao đi, Chúa đã nói với tao rằng, mãi mãi, mày với tao không thể chia cắt được. Nỗi đau của mày cũng nằm trong thâm tâm tao, sự lạnh lẽo của mày cũng đã tới được với tao, cả sự đau đớn vì cô đơn của mày. Tao đã biết được cả. Trái tim tao cũng đã đập dồn dập, lòng tao cũng đã quặn đau lại.
Tao cũng đã chảy nước mắt. Tao nghĩ lúc ấy không phải là nước mắt của tao, mà là nước mắt của mày, khi mày muốn từ biệt tao. Còn bây giờ, tôi gạt nước mắt nóng hổi trên mắt mình, mới là nước mắt của tao, khi tao phải nhìn thấy mày thế này.
Mày từng hỏi tao nếu mày chết, tao sẽ ra sao, phải không? Tao vẫn luôn muốn nói với mày câu trả lời, rằng một khi mày chết, có thể tao cũng sẽ chết, khi những cơn đau của mày cũng tới hành hạ tao như nó hành hạ mày trước khi mày chết, hoặc giả như tao còn sống, tao cũng không bao giờ còn là tao, khi mày ở bên cạnh tao nữa. Có lẽ một nửa tâm hồn tao cũng sẽ chết theo mày, ít nhất là thế. Mày muốn nói tao nói chuyện sến chứ gì. Tao biết mày sẽ nói thế, nên chẳng bao giờ tao muốn trả lời thẳng thừng với mày. Mày sẽ lại cười tao, xoáy tao bất cứ lúc nào và làm tao ngượng chín cả mặt.
Nhưng giờ thì, cho dù đó chỉ là một cái cười khẩy, một cái lườm, tao cũng muốn nhận lấy. Cho dù mày lại đẩy tao ra khỏi cái PS2, gắp hết thức ăn trong bát của tao, nói xấu tao với bố để bố trêu tao, thì tao cũng muốn được cáu kỉnh và xấu hổ như thế…
Mày là một thằng ích kỉ, mày ích kỉ lắm Tử ạ. Mày chỉ nghĩ đến mày, sao cho mày thoát khỏi cuộc đời này, mà không nghĩ đến tao, nghĩ đến bố mẹ. Mất mày rồi, làm sao mẹ sống được nữa? Làm sao bố cười được nữa? Mày đã từng thử nghĩ thế chưa? Hay chỉ quan tâm đến mỗi suy nghĩ của mày thôi? Mất mày rồi, tao biết nhìn căn phòng của mình thế nào? Sao tao có thể không khóc đến tan vỡ cả cõi lòng khi nhìn thấy ngôi nhà của mình, khi đột nhiên mọi thứ mất đi một nửa? Tao chắc sẽ không còn dám đi xe đạp, khi cái xe của tao giống y hệt cái xe của người anh em sinh đôi đã bỏ tao đi, tao sẽ không còn dám ngồi vào bàn ăn, khi chỗ ngồi bên cạnh chẳng còn ai ngồi nữa. Tao sẽ không thể nằm lên giường khi ngoảnh sang bên cạnh, tao không còn thấy mày. Mọi thứ, Tử ạ. Mọi thứ trong ngôi nhà của mình đều thuộc về cả tao và mày, bắt buộc là cả tao và mày, kể cả bố và mẹ. Bắt buộc phải có cả tao và mày, nhà mình mới có thể vẫn là một ngôi nhà hạnh phúc.
Làm sao tao có thể nhìn thấy gương mặt mình nằm lạnh đi như thế này? Mày trả lời tao đi chứ! Làm sao tao có thể để tao rời xa tao vĩnh viễn như thế được?
Mày sẽ bị chôn vùi trong đất, mày sẽ ra đi mãi mãi, không bao giờ gặp lại tao nữa. Nhưng tao thì sao? Bất cứ lúc nào nhìn vào gương tao cũng nhìn thấy mày. Mày nghĩ sao tao có thể sống được với hình ảnh ấy? Mày hãy nghĩ lại đi! Tử! Hãy tỉnh dậy mà nói chuyện với tao đi! Hãy cứ mắng tao đi! Hãy cứ đấm thùi thụi vào mặt tao đi! Mày làm gì cũng được! Chỉ xin hãy tỉnh dậy đi!
Đừng bỏ tao đi, Tử …
Đừng bỏ tao lại trên đời này …
Làm sao tao có thể còn là tao khi một nửa của tao đã ra đi…
Tại sao?
Tại sao mày lại làm như thế!
Tử Anh!