Silver Rings - Chương 23
Silver rings. 3
Tôi mở bừng mắt.
Cơn mưa rào đầu mùa dội xối xả bên ngoài. Nước mưa đổ xuống cửa sổ những gáo lớn mà tôi có cảm giác rằng nó rơi thành cục xuống đất và nổ tung ra. Mưa làm trời ban đêm lạnh hơn. Nhưng tay tôi lại đổ mồ hôi. Tôi nhấc tay trái của mình lên, ngạc nhiên khi nó ướt sũng. Trước đây tôi có bao giờ đổ mồ hôi trộm đâu?
– Sao vậy em? Chị y tá hỏi tôi.
– Tay em, tôi nói, lạ nhỉ. Em chưa bị vậy bao giờ.
– Người em đang yếu, nên đổ mồ hôi có gì lạ đâu? Để chị lau cho.
– Thôi chị cứ để em.
Tôi với tay lấy cuộn giấy, tự nhiên đau như cắt. Ngực tôi nhói lại. Tôi cố nuốt từng hơi, nhưng cơn tức ngực vẫn khiến tim tôi đập dồn dập.
– Em không sao chứ?
Một bác sĩ lập tức tới giường tôi và hỏi.
– Cháu thấy đau ở cổ tay, tôi giơ tay trái lên. Và tức ngực.
– Cháu vẫn thở ổn chứ? Nào kìm nhịp thở lại. Thở nhẹ nhàng nào.
Tôi nghe theo lời bà bác sĩ ấy, và chỉ sau một lúc là tôi đã ổn trở lại.
– Cháu khỏe rồi. Tôi cười nói.
– Chắc phải truyền nước mấy hôm nên cháu đau cổ tay ấy mà. Cháu nên ngủ đi. Cả hôm nay tiếp bạn bè rồi còn gì.
– Vâng.
– Mưa to quá. Cô y tá khẽ nói.
Tôi ngoảnh ra nhìn bên ngoài. Trời vẫn mưa to. Tự nhiên tôi rùng mình và nổi hết gai ốc lên. Cổ tay tôi lại nhói lên, và rõ ràng là nó đang giần giật. Nhưng tôi chỉ im lặng. Tôi lại đánh trống ngực và đổ mồ hôi ướt hết bàn tay trái. Tôi cố làm như lời bà bác sĩ một lần nữa. Mưa. Tiếng mưa làm tôi rối lòng. Tôi nóng ruột như thể đang chờ làm một điều gì đó rất quan trọng. Tôi không thể bình tĩnh được thêm nữa. Có gì đó đang ở ngoài trời mưa kia, tôi cứ phải chăm chăm nhìn vào cửa sổ đã đóng chặt. Nhất định, có một điều gì đó.
– Chắc do thay đổi thời tiết ấy mà.
Bố tôi dường như đã nghe bà bác sĩ nói lại, bước tới vỗ vai tôi.
– Con lo lắm, tôi nói khi tim vẫn đập từng hồi, hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, mà không, đang xảy ra rồi.
– Thôi ngủ đi. Hôm nay con mệt lắm rồi đấy. Mới tỉnh đã phải tiếp một đống bạn bè.
– Vấn đề không phải ở con!
Bố tôi nhìn tôi chằm chằm. Ông đột nhiên tới gần và sờ lên má tôi.
– Con khóc à?
– Không, con đâu có…
Lúc này tôi mới nhận ra rằng những giọt nước mắt đã ứa ướt khóe mắt tôi.
– Con đâu có khóc đâu? Tại sao?…Lẽ nào…Tôi nuốt lại lời đang định nói.
Bố tôi lộ rõ vẻ hoảng sợ lên gương mặt. Ông đứng đờ ra, trước khi bỗng cười rất giả tạo với tôi.
– Chắc chắn là con ốm rồi. Để bố bảo với bác sĩ. Ở yên đây nhé. Không sao đâu mà.
Ông hấp tấp quay đi đến độ suýt tự vấp phải chân mình mà ngã ra đất, miệng vẫn lẩm bẩm:
– Không lẽ nào lại như thế!
Cơn mưa dồn dập, như muốn tôi nghẹt thở mà chết đi ngay lập tức. Tôi chưa từng gặp việc này trước đây. Có gì đó đặc biệt, phải đặc biệt khác lạ.
– Thôi em ngủ một lát đi.
Chị y tá cho tôi uống vài viên thuốc.
– Chị cứ có cảm giác rằng, chị mỉm cười, em không giống với em lần đầu tới đây. Nhớ hồi tháng 2 không? Em bị sốt vi rút đó.
– Chính là chị ạ, tôi cười, mặc dù cũng không biết chị là ai.
– Ừ! Em quên rồi à? Lúc ấy chính chị đưa em từ phòng khám về giường mà.
– À đúng rồi!
Tôi nói chuyện liên hồi một lúc mới thấy chập chờn và buồn ngủ. Nhưng chính trong chút thời gian lơ mơ ấy, lý trí tôi tỉnh táo lạ lùng. Và tôi bất giác nhìn thấy Tử. Nằm sóng soài trên một chiếc ghế, và giữa một vũng máu.
Không! Đừng ngủ bây giờ! Tôi phải nói với bố mẹ tôi! Tôi đọc được nó rồi! Là Tử! Chính nó đang gọi tôi dậy! Nhưng tôi không thể mở nổi mắt mình. Mọi thứ cứ mờ dần đi.
“Đứng lại! Tử! Mày không được đi!”
“Tại sao lại không? Đến sáng mai là tao về trường. Yên tâm đi. Mày cứ bảo với mẹ là tao đi học sớm rồi.”
Hình ảnh của Tử chập chờn trong một kí ức của tôi, khi nó lại trèo qua ban công để trốn khỏi nhà khi đã về đêm.
“Tạm biệt mày…Nhất định tao sẽ rất nhớ mày…”
“Mày cứ đi đi cho xong! Tao chẳng muốn nói dối cho mày nữa.”
Tử mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười giảo hoạt mà tôi vẫn thấy. Đôi mắt nó rỉ ướt, và người nó tự nhiên ướt sũng. Nụ cười buồn thảm mà tôi chưa từng thấy ở nó bao giờ.
“Tao đi đây…”
Tử ngã về phía sau như một cảnh tôi rất quen. Tôi vội lao ra, bất ngờ nhận ra ban công của mình đã ở cao chót vót. Và sâu tít dưới kia chỉ là một không gian tối om. Tôi òa khóc, gào lên:
– Tử! Tử! Đừng bỏ tao đi! Tao cầu xin mày!