Silver Rings - Chương 20
Rings. 10
Sông Hồng, những ngày đầu tháng 4, chỉ lập lờ những dải nước mờ nhạt. Vừa mới qua mùa đông, những cơn mưa đầu mùa chưa đủ làm nên một dòng chảy lớn.
Nhưng tôi vẫn chắc rằng, nếu tôi nhảy xuống nó lúc này, tôi sẽ chết.
Cả tôi và Hồng đều không biết bơi. Mặc dù đã nhiều lần được bố dẫn đi biển. Mỗi lần đi biển, bố đều sắm cho mỗi đứa một cái phao và dạy bơi cho hai thằng. Nhưng chúng tôi hình như khoái trò hụp lặn dưới nước, dìm nhau xuống và cười sằng sặc khi bị nước biển mặn chát trôi vào họng hơn là tập quẫy tay quẫy chân. Hồng đã suýt chết đuối một lần hồi 10 tuổi, khi tôi và nó mải mê đùa nhau đến nỗi bị sóng xô đi. Từ đấy, thay vào việc dạy bơi cho hai thằng, bố tôi đã quyết định không bao giờ cho thằng nào đi bơi nữa.
– Một khi bọn mày cần bơi, tự khắc bọn mày sẽ bơi được. Còn nếu bố dạy mà bọn mày không chịu học, thì chẳng làm được gì.
Tôi gõ cửa một căn nhà trọ, nhà của cô Ngọc. Tôi vẫn thỉnh thoảng tới đây trêu đùa cô, tặng quà cho cô để không đứa nào ở trường nhìn thấy.
– Ai đấy? Sao muộn thế này rồi còn …
Tôi nhìn vào cánh cửa đang vội vã mở ra, và bàng hoàng trước những gì mình đang nhìn thấy.
– Tử Anh? Em làm gì mà người bê bết máu thế kia? Đánh nhau à? Cô ta vội chạy ra và nắm lấy tay tôi.
– Bỏ tôi ra, tôi giật lại. Bỏ tôi ra! Kia là ai? Tôi chỉ vào người đàn ông vẫn đang đứng cạnh cánh cửa.
– Đó là bạn trai cô, có gì lạ đâu? Em vào đây xem nào! Sao lại đánh nhau đến độ thế này? Bố mẹ em đâu?
– Cô có bạn trai?
– Bọn tôi đã quen nhau 4 năm và sắp sửa cưới, cậu lạ lùng lắm hay sao? Người đàn ông điềm đạm.
– Sao cô không nói với tôi?
– Tại sao cô phải nói với em những chuyện đó? Đó là chuyện riêng của cô. Nhưng thôi, Tử Anh, vào đây đã. Mặt em đang chảy máu kia kìa.
– À đúng rồi. Tôi cắn môi và giật lùi lại. Cô chưa bao giờ thừa nhận với tôi. Là vì như thế. Vậy sao cô lại mềm mỏng với tôi như thế? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp anh ta ở đây?
– Anh ấy đã đi làm rồi, bọn cô chỉ gặp nhau vào buổi tối. Nhưng sao em lại nói như vậy? Để yên cô xem đã nào!
– Thôi tôi biết rồi! Đủ rồi! Quá đủ rồi!
Ngực tôi tức nghẹn, mất thăng bằng. Tôi chạy đến tận một ngã đường xa, ôm miệng lại và quỵ xuống. Cả người tôi run bần bật, đau và trĩu nặng. Bụng tôi quặn lại, tôi gục mặt xuống sát đường, nôn ọe và quằn quại. Tôi không thở nổi được nữa. Lồng ngực tôi tắc ứ. Và tôi nằm ngã ra đường. Ứa nước mắt.
Đêm tháng tư, vẫn lạnh lẽo, u mê, trầm uất. Nước mắt trôi dài xuống mái tóc tôi. Tôi không nhìn thấy gì khác ngoài một màn đêm chập chờn trong nước. Nước mắt rỉ vào những vết trầy xước trên mặt, làm tôi chát lòng. Vị mặn này đang thấm lại vào da thịt tôi, trôi sâu vào trong lòng tôi. Tôi nấc lên thành tiếng, co người lại, vùi đầu vào những lòng bàn tay đã cứng lại vì tê buốt, cắn chặt môi để tiếng khóc không rên lên. Nhưng máu, lại làm mặn cả lưỡi tôi.
Cái lạnh ban đêm làm tôi không chịu nổi. Hoặc là, cái lạnh từ chính trong tôi toát ra. Hai bàn tay tôi muốn đóng băng lại, tôi không thể cử động được chúng. Tưởng như chúng chỉ muốn vò tóc tôi và bóp chặt lấy cổ tôi.
Khi không có một ngôi nhà, người ta chẳng biết sẽ đi đâu. Màn đêm vô vọng, tôi trợn trừng nhìn nó, nhìn nó cứ trải dài khắp mắt mình. Tôi bước dọc những lề đường, lạnh và hoảng sợ. Tôi giật thót mình mỗi khi có tiếng xe đi ngang qua. Đêm tối chỉ có những thanh âm mơ hồ, nhưng nó cứ vang vọng khắp trong đầu tôi. Tôi đập đầu vào tường, gục xuống, nôn thốc nôn tháo. Tôi tựa đầu vào bức tường ấy. Hơi thở tôi rên lên nhè nhẹ, nhưng tôi nghe rõ từng tiếng. Tôi co đầu gối lại, và vùi đầu xuống.
“Tử Anh, mày vừa làm điều gì?”
“Mày giam cầm nỗi sợ hãi này trong lòng mình, nhưng chẳng ai giam cầm được nó. Nó chiếm hữu lấy cơ thể mày, nó nhấn chìm suy nghĩ và lý trí của mày trong những dằn vặt cô liêu.”
“Mày đã giết Hồng rồi, mày đã làm được cái điều mày muốn. Mày không phải vạch chữ Hồng lên trên giấy, và xé nát nó ra. Không phải đập vỡ những cái gương. Nó đã ngã dưới chân mày, rụng rời đi như một mảnh kính rơi xuống đất. Nó đã nằm im lìm ở đó, không nhìn mày, không nói cười với mày. Nó sẽ chết, và mãi mãi mày chỉ còn một mình trên đời.”
“Đó chẳng phải điều mày muốn hay sao? Trên một nấm mồ sẽ có tên của em mày. Bố mẹ mày sẽ để lên bàn thờ bức ảnh của mày, thay vì ảnh của em mày. Họ sẽ nguyền rủa mày đến chết.”
“Sẽ không có ai tha thứ cho mày. Mày sẽ là một thứ ánh sáng hiu hắt đến khi chết. Một thứ ánh sáng của bóng tối, chìm trong bóng tối. Một khi mày không còn Hồng, không bao giờ người ta ban phát cho mày thứ ánh sáng đó nữa. Vì Hồng, chỉ có một mình nó trên đời mà thôi…”
“Nhưng nó đáng chết! Nó đáng ra không nên sinh ra! Nó lẽ ra phải là một cái thai không thành, tại sao nó lại được sinh ra cùng mày? Tại sao nó lớn lên cùng mày? Tại sao phải có nó chứ không phải có một mình mày?”
“Phải! Nó đáng chết! Mày không cần nó! Có nó mày sẽ mãi mãi không bao giờ có hạnh phúc. Có nó mày phải chia sẻ mọi thứ, mà đôi khi, sự chia sẻ ấy làm mày mất tất cả.”
“Nhưng lúc này đây, ai tha thứ cho mày? Vì lòng ích kỉ thối tha ấy mày đã giết chết em ruột của mình, và còn là người em song sinh, người đã ở bên mày ngay từ khi tạo hóa sắp đặt cho mày phôi thai. Rồi mày liệu có được tất cả hay không? Hay là mất đi tất cả? Mày sẽ chẳng còn một điều gì. Mày sẽ mất tự do, mất gia đình, mất cả. Đến khi mày chỉ còn thứ sinh mạng nhỏ nhoi của chính mày trong tay mày, mày sẽ phải tự mình tước đoạt nó đi, như mày đã tước đoạt mạng sống của em mày. Như vậy, mày đã giết chết hai người, em mày, và chính mày.”
“Nhưng nếu nó sống, mày sẽ chỉ càng khốn khổ hơn mà thôi!”
“Tại sao lại là khốn khổ hơn? Nó đem cho mày biết bao nhiêu điều, suốt cuộc đời của nó. Nó chia cho mày tất cả tình cảm của nó!”
“Không phải! Nó chỉ coi khinh mày mà thôi! Nó có tương lai sáng sủa hơn mày gấp bội. Nó giỏi giang hơn mày gấp bội! Nó sẽ trở nên thành đạt giàu có, còn mày, mãi mãi chỉ là một cái bóng!”
“Nhưng nếu không có nó, mày biết làm sao đây?”
“Mày đã giết nó, giết cả gia đình mày. Những người thương yêu nó sẽ nguyền rủa và uất hận mày. Cả cuộc đời còn lại của mày sẽ để làm gì? Khi mày không còn gì cả…”
“Chung quy, cũng chỉ tại mày đã sinh ra cùng nó. Đã là vận mệnh, thì không thể đổi thay. Nó là anh em sinh đôi của mày, mày biết không? Một khi mày giết nó, thì cũng như mày tự đâm vào tim mày. Đó là sự ràng buộc của nó và mày. Ràng buộc ấy, chỉ có cái chết của cả hai mới có thể chấm dứt.”
“Nhưng nếu mày chết, mày sẽ lại gặp nó dưới âm phủ. Mà không, một người như nó sẽ được lên thiêng đàng. Còn mày, vĩnh viễn thuộc về địa ngục.”
“Mày có còn gì trên đời nữa đâu? Người mày gần gũi nhất đã bị mày giết chết. Người con gái mày thầm thương đã có người khác. Bố mẹ mày không ai cần mày nữa. Họ kệ mặc mày, với sự xét xử này.”
“Ánh sáng đỏ mở đầu cho tia sáng mặt trời, ánh sáng tím kết thúc. Ánh sáng đỏ huy hoàng bao nhiêu, ánh sáng tím chìm đi bấy nhiêu. Màu tím, là màu gần nhất với bóng đêm, với địa ngục, và cái chết.”
“Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Màn đêm ủ dột kia! Nếu như ngay cả ngươi cũng ruồng bỏ ta, ta biết đi đến đâu đây…”