Silver Rings - Chương 2
Silver.2
Tôi đã tưởng tượng được ra trước khung cảnh này rồi mà. Ngay khi tôi vừa mở miệng oang oang vào micro hai chữ “Hồng Anh” đã có những tiếng rào rào mà tôi nghe rõ mồn một.
“Hồng Anh? Con nhỏ bên cạnh à? Đâu! Nó lên Ly mà!”
“Khiếp tên gì mà chuối thế!”
“Nghe như tên con gái ấy nhỉ!”
Tôi cố rặn ra được một tiếng cười vui vẻ để làm nốt trọng trách liên quan đến một người dẫn chương trình của lớp. Nếu mà tôi không dậy muộn hôm qua thì có khi tôi chỉ phải diễn kịch mà thôi. Đằng này, thật không biết giấu mặt vào đâu.
Tôi nhớ trước đây cũng có một lần như vậy và tôi đã hùng hổ tới trước mặt bố rồi quát lên:
– Tại sao! Tại sao bố lại đặt tên con như thế! Bố có biết nó đã làm phiền con đến…đến…như thế nào không? Tôi dằn tiếng.
Bố cười ha hả, bóp cằm ra bộ suy tư rồi mới nháy mắt với tôi.
– Con thế là không hiểu gì rồi. Tử Anh là ánh sáng tím, Hồng Anh là ánh sáng đỏ, chịu chưa?
– Thế thì liên quan gì nhau?
– Ây cái thằng ngốc này. Con biết cầu vồng không? Giá như mẹ con sinh liền được một lúc bẩy đứa thì bố sẽ đặt tên mỗi đứa một màu! Bố tôi hớn hở, rồi xịu xuống. Tiếc là mẹ mày chỉ đẻ cho bố có hai thằng mày thôi. Vậy nên bố phải lấy một thằng màu đỏ một thằng màu tím để lấy cả cầu vồng!
Tôi quên mất không giới thiệu rằng, trong khi mẹ tôi là người phụ nữ khó tính siêu cấp thì bố tôi lại là người duy nhất trong nhà có thể cười hô hô ngay cả khi xem Disney Chanel, chương trình dành cho trẻ con dưới 3 tuổi ấy. Bố tôi làm giáo viên tiểu học, vậy nên tôi cũng chẳng lấy làm bất ngờ trước cá tính đó của ông. Giả như ông có xuống làm giáo viên mầm non tôi nghĩ ông cũng thừa sức.
– À thực ra thì bố định đặt đứa đầu tiên là Hồng Anh, đứa thứ hai là Tử Anh, nhưng lúc viết giấy khai sinh xong thì bố cũng chẳng biết hai thằng mày thằng nào trước thằng nào sau nữa.
– Vậy tại sao con lại tên là Hồng Anh? Con đẻ sau cơ mà!!
– Thì bố và mẹ mày đã quyết định bốc thăm để chọn tên cho hai đứa! Thế chẳng phải rất công bằng hay sao?
Tôi gục đầu xuống bàn, phút chốc chỉ muốn thụi cho gương mặt đang cười roi rói của bố tôi một quả. Sao số tôi lại đen đủi thế này !! Tôi còn nhớ hồi còn học tiểu học không ít lần các thầy cô còn gọi tên tôi thành Hồng Ánh làm thằng Tử cười suýt ngất. Còn tôi thì ngượng chín mặt, đinh ninh trong đầu rằng không bao giờ tôi tha thứ được cho cái tên đó .
Rốt cuộc thì buổi giao lưu đầu tuần diễn ra rất thuận lợi và tốt đẹp. Ít ra thì ngoài việc dàn âm thành có hơi trục trặc khiến mấy câu hát trở nên lí nhí và mấy đứa đóng kịch thỉnh thoảng quên béng mất lời thoại thì chúng tôi cũng đã làm xong đâu vào đấy. Cô chủ nhiệm đã quyết định rằng sẽ khen thưởng chúng tôi vào…một ngày nào đấy, miễn không phải hôm nay, và chúng tôi vẫn phải học mấy tiết còn lại như thường.
– Hồng Anh ở lại một chút nhé !
Tôi đứng trên bục giảng, nguyệch ngoạc vài nét lên bảng trong lúc chờ con Linh xong việc.
– Nào về thôi!
Nhà Linh trên đường tôi đi học về, vì thế tôi với nó vẫn hay về cùng nhau. Nó là lớp trưởng lớp tôi, một con nhỏ lắm điều, đanh đá và có sức răn đe. Món nghề hét vào tai và gõ vào đầu của nó thường có tác dụng hiệu quả trong việc lôi tiền quỹ lớp từ khoản tiền đánh điện tử của lũ con trai bọn tôi.
Linh nhìn tôi chằm chằm khi cả hai đứa đang cùng nhau đạp xe về.
– Mặt tao làm sao à?
– Hôm nay sau khi mày lên trước trường xong, tao mới biết lớp mình có một tài năng sáng giá như thế.
– Tao à? Tôi hớn hở. Tao mà lại! Cái gì vào tay tao thì chẳng xong.
– Nói không biết ngượng. Tao chỉ định bảo là, giả như mày có một cái tên hay hơn thì có lẽ mày sẽ nổi tiếng hơn.
– Mày giỏi lắm! Hóa ra vòng vo là để mắng tao!
Linh bật cười, trước khi chào tôi rồi sẽ vào đường nhà nó. Tôi đi về cũng lúc Tử về. Nó nhìn thấy tôi thì mỉm miệng cười.
– Sao thế? Tôi tròn mắt. Sao mà mày cười?
– Hôm nay mày làm cái gì ở trường mày à?
– Thì sao?
– Chẳng sao. Nãy trên đường có một hội con gái thấy tao thì gào ầm lên “Bạn Hồng Anh lớp 11 A2! “. Tao muốn nẫu cả ruột. Tao tưởng mày trong sáng lắm chứ. Hóa ra cũng thế.
– Tao không hề có ý đó!
– Thôi chẳng phải chối. Mày cũng 16,17 tuổi rồi còn gì.
Tử ném cho tôi cái USB của nó, một hành động vô cùng khó hiểu, trước khi cười ầm và bám lấy mẹ. Đến tối tôi mới mở cái USB ấy…
– Tử Anh! Mày biến đi cho khuất mắt tao!!!