Silver Rings - Chương 14
Rings. 4
– Tử này, hôm nay con Trà nói với tao là mày, với cô giáo tiếng Anh của mày…
– Thì sao?
Tử thậm chí không thèm nhìn tôi, nó ở trên giường của nó, và chỉ xem ti vi.
– Mày…thật à?
– Thì có sao không?
– Tao chỉ lạ thôi. Dạo trước có sự vụ gì là mày khai hết trước với bố, hoặc chí ít là tao.
– Cái này có khai cũng chẳng được việc gì. Rồi mày với bố lại xúm vào bắt tao bỏ.
– Mày yêu cô ta đến thế sao?
Tử quay lưng lại với tôi, tắt tivi và trùm chăn. Rất lâu, đến khi tôi đã chuẩn bị ngủ, tôi mới thấy nó trả lời:
“Tao không bao giờ nghĩ tao lại yêu một người đến thế. Nên cho dù đó có là cô giáo tao, lớn hơn tao 7 tuổi, tao cũng không quan tâm.”
Tử còn ốm, nhưng hôm trước, sau khi mẹ tôi mắng tôi trời đất về việc tôi hứng khoảng chục cái tát vào mặt đến nỗi không ăn được cơm, thì Tử đã bị thuyết phục là phải đi học ngay khi có thể.
Tôi hít một hơi dài, trước khi bước chân lên cầu thang.
– Chào! Hồng Anh!
Một thằng lớp A1 đi qua tôi và vỗ vai tôi bộp 1 cái. Tôi cũng vỗ vai nó, và đập tay bôm bốp với một ông anh cùng đội bóng rổ tình cờ đi xuống cầu thang.
– Chiều nay đi tập chứ Hồng Anh?
– Tất nhiên!
Tôi đẩy cửa lớp, quăng cặp lên bàn và ngồi chễm trệ, trước khi e hèm với những con mắt đang trố lên xung quanh:
– Không đứa nào chào tao à?
Lập tức lũ con trai lớp tôi hét lên và xúm vào xoa đầu rồi đè đầu tôi xuống. Mấy thằng mạnh tay còn đấm tôi thùm thụp làm tôi đau phải vùng lên. Nhưng tôi chưa kịp làm gì thì con Linh đã dùng chất giọng kinh hoàng của nó áp đảo mọi chướng ngại:
– Bọn kia! Hồng Anh vừa mới khỏe các ông đã làm gì thế! Tránh ra!
Lấy tay dẹp hết mấy thằng con trai sang hai bên, con nhỏ chống tay gườm gườm nhìn tôi:
– Khỏe hẳn chưa?
– Luôn luôn tươi tỉnh.
Con bé soi mói tôi một lúc, trước khi bật cười như đúng phong cách của nó:
– Tốt đấy! Hóa ra bố ông nói đúng.
– Bố tôi bảo sao?
– Thì là mỗi lần ông ốm là không bao giờ tiếp chuyện người khác. Sao mà có cái tật xấu thế hả?
Con nhỏ cốc đầu tôi một cái trước khi ra hiệu cho lũ con trai tiếp tục làm gì tôi thì làm. Tôi phát khùng lên và la lối:
– Bọn mày có để tao yên không !! Tao ốm có mấy ngày mà như trời sập thế à?
– Riêng mày mà ốm, thằng Hùng đè hai vai tôi ẹp xuống bàn. Thì tội còn nặng hơn trời sập!
– Thôi tha tôi mấy cha nội …
Ngay giờ nghỉ 5 phút sang tiết 2 nhỏ Thủy đã chạy sang lớp tôi và gục đầu vào người tôi khóc ngon lành. Tôi còn đang vừa lúng túng vừa ngượng trước cả lớp nhìn chăm chú vào mình thì con bé đã véo ngược tai tôi lại khiến tôi không kiềm chế được phát thét lên.
– Em cấm anh từ sau không được dọa em thế nữa! Anh có biết em lo cho anh thế nào không hả?
– Biết biết! Giờ thì em thả cái tai anh ra cái…
– Anh phải hứa với em!
– Ừ anh hứa! Hứa chắc!
– Thế chủ nhật vẫn đi chơi chứ anh? Con nhỏ thì thầm.
– Ừ đi! Bỏ tai anh ra cái!
Con nhỏ cười sung sướng, nháy mắt với Linh, rồi vui vẻ chạy lại về lớp. Nó vừa đi cả lớp tôi đã cười rầm lên. Không ít thằng còn đập hết cả các loại đồ dùng trong tay vào bàn gây ra những âm thanh hết sức khủng khiếp.
– Cho chết cái tội đẹp trai! Nhỏ Quyên lè lười.
– Tôi đâu có…
– Giờ thì động phải sư tử rồi đấy. Liệu mà cư xử!
Tôi lại bị lũ xung quanh hùa vào làm cho ngượng đứng cả người. May lúc ấy thì cô giáo vào lớp. Linh cũng đưa lại tôi số bài vở nó chép hộ tôi. Chúng tôi vào học, với những đứa con trai thỉnh thoảng buôn chuyện hôm qua hôm nay, những đứa con gái hơi một tí lại ngoảnh sang hỏi bài. Cô giáo vừa giảng vừa gõ giữ trật tự. Con Linh lại quắc mắt nhìn cả lớp để răn đe những thằng nào vẫn còn tiếp tục bàn về số báo Thế Giới Game tháng vừa rồi.
Tôi bị mấy anh trong đội bóng rổ rượt suốt từ hành lang tầng 4 xuống tầng 1, trước khi bị tóm cổ ở sân bóng rổ và phải làm một bài kiểm tra năng lực “sau ốm”. Sau khi chứng kiến pha ném trượt đầy bản lĩnh của tôi thì họ cũng chỉ lắc đầu:
– Trình độ ném trượt không hề suy giảm. Anh cứ tưởng mày phải thay đổi chứ.
– Nó ném 10 quả thì sẽ vào 1 thôi. Cũng không đến nỗi trượt cả.
Họ lăn ra cười, rồi mới vỗ vai tôi và cho tôi lên lớp, cùng với lời dặn “nhất định chiều nay phải đến tập”.
Chúng tôi có một bài 15 phút Lịch Sử, tôi đã định đứng dậy xin kiểm tra lại vì vắng suốt mấy hôm, nhưng thằng Phúc ngồi cạnh lại giật áo tôi, và bảo tôi cứ lặng lẽ mà chép bài nó. Buổi học của chúng tôi kết thúc, nhanh đến mức tôi không hiểu là nó trôi qua thế nào. Tôi và Linh lại đi về cùng nhau. Nó tránh nói đến mấy ngày ốm của tôi, ngược lại, xoáy tôi mãi về vụ với con Thủy.
– Lớp mình vui thật nhỉ. Tôi nói.
– Gớm! Phát kiến mới thế?
– Không, phải đến giờ tôi mới nhận ra điều ấy. Thật tuyệt.
– Chúng ta chỉ có 3 năm cấp 3 là nhiều kỉ niệm nhất, cấp 2 thì vẫn còn trẻ con. Đại học thì lớn quá rồi. Nên một trong những điều bất hạnh nhất là mất đi 3 năm cấp 3, hoặc không có một thời cấp 3 vui vẻ.
Câu nói ấy của Linh khiến tôi suy nghĩ nhiều, và cũng giúp tôi ngộ ra nhiều thứ.
Nhưng trái với ngày học của tôi, Tử về với gương mặt bơ phờ đến nỗi tôi sợ nó ốm lại. Nó ngồi gục xuống ghế, rồi nằm nhoài.
– Mày không sao chứ? Tôi ngạc nhiên.
– Mày hại tao gần chết Hồng ạ. Chưa bao giờ tao phải đứng suốt 20 phút ra chơi ngoài trời như hôm nay, chỉ để nghe giảng về đội bóng rổ.
– Ừ nhỉ. Tôi ngẩn ra.
– Lại còn ừ nhỉ. Mày ghi tên tao vào đội bóng, rồi chuồn. Mày được lắm.
– Mày cứ xin đi là xong.
– Tao cũng tưởng thế, nào ngờ…
Tử ngồi dậy, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay mà tôi ngạc nhiên là đã vấy bẩn của nó. Nó đột nhiên nhìn tôi, lắc đầu cười:
– Tao nghĩ khác rồi, Hồng ạ. Chúng ta sẽ lại là Dante và Vergil mà thôi.
– Sao?
– Tao sẽ tập bóng rổ. Tao sẽ chứng tỏ với mày, Hồng ạ, là tao chẳng thua mày cái điểm nào hết !
Chiều hôm đó, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Tử không ngủ hay chơi game, mà đi mua một quả bóng, một quyển hướng dẫn chơi, rồi ra sân của một trường đại học gần khi nhà tôi tập đến tối mịt. Tôi cũng đi tập chiều, nhưng tôi biết Tử đã tập mệt nghỉ vì cả tối hôm ấy, nó căn vặn tôi về đủ thứ cách chạy, cách chuyền và luật chơi khiến tôi sợ đến mức phải nói với bố tôi.
– Tốt chứ sao? Bố tôi cười ầm, rồi bỏ qua luôn tôi mà chạy đến bàn với mẹ tôi. Chết rồi mình ạ! Lần này lại phải đi mua thêm phim rồi. Hay mình sắm một cái kĩ thuật số cho nó tiện nhỉ?