Silver Rings - Chương 10
Silver. 10
Nhưng Tử không ở nhà. Tôi gọi cũng không ai thưa. Bữa trưa trong bếp thậm chí cũng không có. Đến lúc tôi ra phòng khách mới thấy một mẩu giấy mà tôi nhìn là biết của bố viết:
“Thằng Tử ốm nặng, bố mẹ đưa nó đi viện. Con tự lo liệu bữa trưa nhé !
Yêu con trai !
Bố của con,
Bố (kí tên).”
Gửi kèm theo đó còn là một tờ hai chục và địa chỉ của bệnh viện. Vốn trước đây thì có việc gì là hai anh em tôi đến một bệnh viện ngay gần đây, nhưng từ khi Tử lên cấp 3, nó phải làm bảo hiểm theo một bệnh viện chỉ định của trường nên…Ủa! Khoan đã! Bệnh viện này là bảo hiểm của tôi cơ mà !!
Tôi lập tức bỏ luôn việc của bữa trưa và phi xe đến bệnh viện. Nhưng vì không biết nó ở đâu nên tôi cứ phải hỏi thăm cái kiểu như là “Cô y tá ơi, hôm nay có thằng nào giống hệt cháu tên Dương Tử Anh đến khám không?”. Mãi mới có một cô y tá hồ hởi tra lịch khám và cau mày:
– Trong này ghi là Dương Hồng Anh, em ạ.
Sững sờ mất nửa giây thì tôi cũng bỏ đi và theo sự chỉ dẫn của cô y tá, tới một phòng bệnh. Nhưng chưa kịp vào phòng thì tôi đã thấy bố tôi đứng tán gẫu với một cô bác sĩ trẻ ở ngoài cửa phòng.
– Bố! Tôi hằm hè. Thế là thế NÀO?
– Hồng Anh! À Tử Anh! Con cũng đến đây à? Liệu có được không nhỉ?
– Làm quái gì mà chẳng được! Sao bố lại đưa nó đến đây? Nó cũng có bảo hiểm của trường nó cơ mà!
– Cái thằng này! Ồn ào! Người ta lại đá cẳng mày về bây giờ. Bố nghe mẹ mày bảo là mày đang đi học thay Tử, mà lại bảo Tử nhập viện thì chết toi à?
– Bố kì quặc nhỉ!
– Thôi hai bố con có gì cứ nói chuyện đi nhé, cô bác sĩ mỉm cười, tôi qua đây một tí.
– Ừ! Chào em. Mà số điện thoại của em là gì nhỉ?
– Dạ 0973…
Tôi tròn mắt nhìn cuộc nói chuyện ấy, trước khi huých cho bố tôi một cái. Cô bác sĩ đi khỏi tôi mới trợn mắt lên hỏi ông:
– Bố tán người ta đấy à ? Trẻ không tha già không thương à?
– Cái thằng này! Bác sĩ của Tử thì tất nhiên bố phải làm quen rồi!
– Thế mẹ không biết…
– Im nào! Mẹ mày vừa ra mua ít phở xong.
– Bố chỉ được cái…Giờ thì con hiểu thằng Tử lấy cái tính ấy từ đâu rồi.
– Mày cũng là con của bố cơ mà, cũng phải có chứ?
Tôi đang nóng bừng mặt và tự ái rùng mình thì mẹ lại đi từ đầu hành lang vào, lừ mắt nhìn bố tôi, rồi kéo tôi vào trong. Tử nằm trong một phòng 6 giường, đang lim dim ngủ và phải truyền nước.
– Nó sao vậy mẹ?
– Người ta bảo nó bị sốt virut, mẹ cũng chẳng hiểu nó lấy cái virut ấy từ đâu.
– Nó phải nằm mấy ngày thế mẹ?
– Vài hôm. Con đã ăn trưa chưa đấy?
– Dạ chưa.
– Thế ngồi đây ăn luôn. Hai thằng cùng ăn đi. Mẹ với bố qua đây một chút.
Bà để lại cho tôi chỗ phở, sữa và hoa quả rồi cùng bố tôi ra ngoài. Tử hình như nghe thấy tiếng nên tỉnh dậy. Nhưng điều đầu tiên nó làm là mỉm cười nhìn tôi một cách nham hiểm.
– Sống sót trở về cơ à? Tao tưởng một khi mày đến đấy rồi là hết về chứ.
– Mày được lắm Tử ạ. Tao cũng khâm phục mày sống được trong cái nơi ấy.
– Có gì bất ngờ đâu. Mãi thì quen thôi. Tốt nhất là với một bọn như thế mày cứ im phăng phắc là hơn. Thế hôm nay có bị lộ phát nào không?
– Chắc là không. Cô giáo Toán của mày đến cuối giờ vẫn nghĩ tao là mày cơ mà.
Tử liền tái mặt đi. Nó hỏi lại tôi:
– Cô ta có làm gì mày không?
– Chưa kịp. Tao trốn kịp thời.
Nó thở phào.
– Cô ta bảo mày dùng loại nước hoa gì gì ấy, tôi đưa tay áo vào mũi nó. Thế này. Cô ta bảo cấm mày được gặp ai đấy nữa.
– Giời kệ mụ ấy. Tao quen ai mắc mớ gì.
– Tao hiểu ra là tao chẳng biết gì về mày từ khi mày lên cấp 3 Tử ạ.
– Cũng không cần mày phải biết.
– À phải. Hôm nay có một con bé ở dãy ba, tóc cắt ngắn thế này này, tôi để tay lên tai. Tao thấy nó với mày với cả con Trà cạnh mày hình như không bình thường.
– Cả bọn con gái lớp ấy với tao đều không bình thường. Cái con đeo cái vòng chữ V trên cổ chứ gì? Con Diễm. Nó khủng bố tao tởm phát chết. Nhưng cái con Trà mới là kinh. Hôm nay nó đã cho mày phát nào chưa?
– Không. Cả buổi ngoài một lần nó quát lên với tao khi tao hỏi lớp trưởng đâu, còn thì nó chẳng nói gì cả.
– Mày chơi với con Diễm thì được, tuyệt đối đừng có động tới con Trà. Tao nói thật đấy. Tao bị nó hành một lần chết dở sống dở rồi. Nếu không vì bị bắt ngồi đấy tao cũng chẳng thèm.
– Mà, tao nhớ hồi lớp 10 lớp mày đâu có thế? Cái bảng tổng kết, rõ ràng là có toàn tên con trai mà.
– Mẹ. Hồi lớp 10 tao quậy quá, bị mấy ông bà nhét vào lớp ấy đào tạo. Mày tưởng lũ con gái ấy ngoan à? Tháng nào bọn nó không đánh nhau vỡ cửa kính vài phát thì tao thề không làm người. Ít nhất tuần một lần là tao lại thấy một đứa bị xé quần xé áo đến khỏa thân luôn.
– Đùa! Tao đâu thấy bọn nó quậy đến mức ấy?
– Quậy thì không quậy. Nhưng xích mích thì kinh dị lắm. Không phải tao sợ mấy con ấy thì tao cũng đã chẳng nhờ mày đi học hộ. Tao cứ hình dung đến cảnh bọn nó kéo nhau về nhà mình rồi tàn phá nhà cửa là tao hãi hùng rồi. Chưa kể mụ Trinh, cô Toán mày bảo ấy. Cái số tao đúng là ruồi bâu mới phải sa chân vào đấy. Nhục!
Tử với tay lấy cốc nước rồi tu một hơi như để lấy giọng, rồi hậm hực với tôi tiếp:
– Chắc mai tao vẫn chưa đi học được. Lại phải nhờ mày thôi.
– Em xin! Tôi suýt đã hét lên.
– Thế mày bảo phải làm sao? Mày đừng sợ lộ. Chỉ cần đến lớp mày cứ im lặng là được. Tao cũng toàn thế. Chán quá thì ngủ. Kệ mấy ông bà giáo. Con Trà bảo gì thì cứ kệ nó. Còn con Diễm, thấy nó đến thì đuổi đi. Bọn khác không cần quan tâm, không có lệnh hai con kia bọn nó không dám sờ vào mày đâu mà lo. Còn mụ Trinh thì cứ cười và dạ với mụ là được, trong trường mụ ấy không quá đáng được đâu. Nhất là khi mày thấy bọn nó đánh nhau thì tốt nhất là tránh xa ra, không thì ra khỏi lớp đi chỗ khác. Đừng có giây vào. Bọn con gái lớp khác đến làm phiền thì mày cứ ngơ đi.
– Mày sống cái kiểu gì thế?
– Không thì chết đấy! Tao không dọa đâu. Từ hồi tao vào lớp ấy đến giờ đã có 1 con tự tử, 3 con chuyển trường rồi. Đừng có mà làm liều. Anh hùng với bọn nữ tặc ấy chỉ chết thôi.
Tôi lắc đầu thở dài. Còn Tử thì cũng ngoảnh sang lục túi đồ ăn.
– Ế! Tử! Cái đấy của tao! Tôi giành lấy gói Zon zon duy nhất.
– Của tao chứ! Tao ốm mà lại.
– Còn tao thì chưa ăn gì trưa nay cả.
Tử bật cười khi ném cho tôi gói khoai tây chiên, còn nó thì chinh chiến với một hộp sữa. Mẹ tôi có sở thích kì quái là mua nhiều thứ linh tinh khác nhau, trong khi bố tôi lại rất thích mua đồ theo cặp. Vì thế những đồ đạc của bố trang bị cho hai đứa thì đều giống nhau. Thậm chí có một lần Tử thích một đôi giầy thể thao mà cửa hàng đã hết, bố tôi đã đi hỏi thăm các cửa hàng khác suốt hai ngày trời để kiếm được một đôi nữa giống hệt cho tôi. Trái lại, mẹ tôi có phương châm là phải làm cho hai thằng khác nhau, nhưng chúng tôi thường xuyên phản đối bằng cách mặc lẫn đồ của nhau, vì vậy mà bà chỉ thành công trong việc mua thực phẩm ăn uống để mà cưởi tủm tỉm khi thấy hai anh em tôi tranh giành.
– À phải. Tử hút cạn hộp sữa, lắc lắc một chút rồi quay ra với tôi. Hôm nay mẹ gọi điện đến thông báo cho cô giáo mày xong thì con nào lớp mày đã gọi điện đến hỏi thăm tao, rồi bảo chiều nay đến thăm nữa. Nên nếu mày muốn toàn mạng thì nên chuồn ngay khi có thể đi. Tao sẽ làm tròn vai của mày.
– Cái gì? Tôi bật dậy. Mày đã để bọn lớp tao biết rồi à?
– Có làm sao đâu? Tao cũng muốn xem mấy con bé lớp mày có rồ dại như con Diễm với con Trà lớp tao không.
– KHÔNG – ĐỜI – NÀO !!
Tôi hét lên xong thì lập tức mấy ông bệnh nhân bên cạnh đã cau mày khó chịu “Trật tự chứ!” làm Tử cứ sung sướng cười.
– Tao chúa ghét mày, Tử ạ. Tôi cáu kỉnh đi ra khỏi bệnh viện sau khi ném cho Tử một cái nhìn tức tối.
Một ngày đẹp trời, nếu không phải vì cái lý do quái gở này tôi đã đang ở trường và tập bóng cùng đội bóng.
– Trời ạ! Lại còn ngày mai nữa!