Sea - Chương 9
Chapter nine :
Quả đúng như tin báo , chỉ sau độ ba tuần trăng , thuyền của họ Hòang đã lọt vào bẫy phục kích mà chúng tôi đang giăng sẵn . Vẫn như cũ , câu cửa miệng của cha là ” Chỉ cướp , không giết . Hàng thì tha , chống cự thì đừng trách ”
Nói là thế nhưng bọn tôi vẫn chỉ làm bị thương những tên lì lợm mà thôi .
Nhưng tên Hoàng Nhật Ðộ , đến chết vẫn không chừa thói hêunh hoang của hắn . Hắn nghĩ có thể chiến thắng hải tặc , những tên cướp sành sõi và đã quen với biển hơn hắn sao . Chỉ một lát sau , thắng thua dã rõ . Tôi , vẫn với chiếc khăn bịt mặt đen quen thuộc ,cảm thấyt không thể nén được tiêng cười khinh bỉ , cái mặt bủng beo của hắn cắt không còn hột máu . Nếu có thể được , tôi rất muốn giết hắn bởi những trò nhơ nhuốc hắn đã gây ra với nhiều cô gái nhà lành , mà tuyệt nhiên, vì thế lực của họ Hoàng , tất cả những tội lỗii đó đã được giấu nhẹm .
Hòang Nhật Độ , sẽ có ngày ta biến ngươi thành con gà thiến
Tôi giấu kỹ suy nghĩ đó trong đầu .
Ngay đêm đó , Phong Tư cũng đã lên chiếc thuyền nhỏ thẳng hướng Giang Nam .
Trước khi đi , tôi và Ji Sung đã nhanh chóng hóa trang cho giống người vừa gặp hải tặc .
” Chúng ta cần phải có cái gì đó thực hơn ”
Tôi nói vậy rồi vung thanh kiếm chém vào cánh tay trái của mình . Những giọt máu nhanh chóng loang ra , thấm vào chiếc áo trắng . Ji Sung xé áo tôi , buột vêt thương một cách cẩu thả . Cha chỉ chép miệng rồi bỏ ra ngoài . Có lần , cha đã nói ” Ji Sung đã theo con quá lâu nên đôi mắt hắn cũng bình thản như con ”
Có lẽ đúng là thế , Ji Sung là tâm phúc của tôi . Hắntheo tôi từ bé , khi cha hắn , một kẻ nát rượu giết mẹ hắn , đốt nhà và cũng định giết hắn , và hắn đã rất hiểu tôi theo cái cách lặng lẽ của hắn .
Sáng hôm sau , cả Giang Nam đã biết chuyện Phong Tư công tử gặp hải tặc . Họ xúm vào tôi dù Hoàng Nhật Độ cũng gặp nạn , có lẽ vì chẳng ai trong thành này ưa hắn , họ cho rằng đó là do quả báo của hắn , có lẽ vì Hoàng Nhật Độ còn cả thuyền , chỉ không còn của cải mà thôi . Và tôi , chỉ có việc đóng vai người bị thương gục trên vai Ji Sung , còn Ji Sung thì có nhiệm vụ thuật lại câu chuyên cho tất cả những kẻ tò mò . Tôi khẽ mỉm cười , lẽ ra hắn nên là một diễn viên hí kịch .
Một cách nhanh chóng , những danh gia liền cử người tới xu nịnh , tôi thấy Vương lão gia , Vương Nhạc Linh và một vài người khác . Chỉ không thấy Phong .
Tôi thấy những giọt nước mắt của Nhạc Linh .
Châu lệ ! Những giọt lệ quá đẹp . Thật phí …
Ðừng khóc cho ta , Nhạc Linh . Những hạt châu lệ . Biết không, ta không cần châu lệ , ta … chỉ cần một đôi mắt trong xanh … đôi con ngươi trong như biển …Phong .
Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt ấy.
Tôi cố len qua những giọt nước mắt của Nhạc Linh , len qua những tiếng hỏi thăm để nhìn ra ngoài . Vẫn chẳng thấy Phong
Phải thôi
Cũng phải thôi
Không oán trách gì
Ngoài kia hoa đã rụng rồi .
” Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên
Hồng tiêu hương đoạn hữu thùy liên”
( Hoa bay hoa rụng ngập trời
Hồng phai hương lạt ai người thương hoa )