Sea - Chương 8
Chapter eight :
Đêm trăng , đêm trăng sáng .
Trăng tràn vào thuyền , ngập hồn tôi . Sáng quá . Trăng xuyên qua đáy mắt . Sáng quá …
Trăng … khóc ướt hồn tôi .
Tôi ngồi bật dậy , nhìn ra ngoài cửa sổ . Chẳng rõ bây giờ đã là canh mấy , chỉ thấy màu trắng bạc vằng vặc của đêm trăng .
Trăng , đã hai con trăng qua .
Trên thuyền , những tiếng chè chén , tiệc tùng đã hết . Có thể là đã khuya lắm rồi . Yên ắng quá , trên đại dương mênh mông chỉ có thể nghe tiếng sóng , tiếng gió , tôi ra ngòai , đứng tựa vào thành thuyền , hướng mặt lên trăng . Giá mà có thể như giấc mộng đó , để trăng , để gió tràn ngập đầy hồn .
” Thiếu chủ , người vẫn chưa đi nghỉ ”
” Ta chỉ vừa mới thức dậy . Tiệc đã tàn lâu chưa ? ”
” Thưa lâu rồi ”
” Ngươi xem ra vẫn tỉnh táo ”
” Tôi không thích rượu ”
” Vẫn nhớ chuyện đó sao ? ”
“…”
” Thiếu chủ , … lão gia sẽ đổi lấy mấy người nô lệ ấy chứ ”
” Uưm … ta cũng có ý đó . Ji Sung , đêm nay trăng thật sáng ”
Đêm trăng sáng làm tôi nhớ đến Phong . Có lẽ giờ này cậu ta cũng đang thổi khúc nhạc tế hồn cho Minh Nguyệt , có lẽ cậu ta cũng đang nghĩ đến tên hải tặc để khắc sâu thêm lòng căm ghét . Tự hỏi , có phải cậu ta nhìn trăng để nhắc mình không bao giờ được quên mối hận với hải tặc , là tôi ?
Trăng cũng làm tôi nhớ đến những người nô lệ . Cái suy nghĩ ấy chợt đến vậy thôi , xem chừng cũng không liên quan gì . Ban sáng có một chiếc thuyền hải tặc khác , một người quen của bọn tôi , ông ta thường đề nghị đổi hàng . Và cha tôi , mỗi lần như thế đều đổi lấy một ít nữ trang và nô lệ . Bọn tôi không buôn nô lệ , mỗi lẫn như thế , người nào muốn ở lại thì sẽ ở , người nào muốn về , cha tôi sẽ sai người chèo thuyền nhỏ đưa họ về .
“Con người sinh ra không phải để làm nô lệ ” . Cha tôi thường nói vậy và ông căm ghét những kẻ buôn nô lệ .
Nô lệ , bọn họ đều có điểm giống nhau , tất cả đều nhem nhuốc , nhếch nhát , sợ hãi . Qua ánh sát lắt leo của những chiếc hầm , tôi đã thấy họ . Ít khi tôi ra ngòai sáng nhìn họ , điều đó để bảo vệ một phần bí mật , nhỡ như có kẻ vong ơn… . Nhưng trong suốt những năm qua , chúng tôi chưa gặp một kẻ như vậy . Hầu hết họ , nếu có gặp lại cha tôi trên đường , sẽ mỉm cười chào ông như thể ông là một đại quan có chức quyền .
Nô lệ , họ lại làm tôi nhớ đến Phong . Dáng vẻ gầy guộc , đôi mắt thiếu sức sống , tất cả đều làm tôi nhớ đến Phong . Nếu ngày Phong bị bỏ trên hoang đảo mà tôi cứu được Phong , cậu ta có còn căm ghét tôi ? Và nếu giả như có ngày đó , dù Phong có ngỏ ý muốn về đất liền , dù cha tôi có đồng ý , thì tôi chắc chắn một điều rằng , tôi sẽ giữ cậu ta lại , nhất định … Phong
Ta đã phạm sai lầm …
Sai lầm của ta không phải vì đã gặp em
Sai lầm của ta không phải vì đã yêu em
Sai lầm của ta là đã để em đi
Gió đã bỏ quên biển , gió đã vào đất liền . Gió đã ôm mối hận nghìn năm .
Muộn rồi
Gió khóc
Gió thét
Gió gào
Đều đã muộn…