Sea - Chương 20
Chapter twenty :
Tôi không thấy Phong , đã mấy ngày rồi tôi không gặp cậu ta . Phủ này quá rộng sao ? Từng mái ngói cứ chồng lên từng mái ngói . Tôi đã có ý muốn giành riêng cho Phong một gian nhà trong phủ , nhưng cậu ta không đồng ý . Phải rồi , sao tôi có thể quên chứ ? Cậu ta là Phong .
” Ji Sung ”
” Vâng , thưa thiếu chủ ”
” Ngươi hãy thả con bồ câu này ra biển cho ta ”
” Vâng ”
Thuyền của tên quan tri huyện sẽ ra khơi nội trong tuần sau . Một chuyến quá hời , kể cũng đáng cho hắn .
Bước chân tôi cứ đi , đưa tôi đến gian phòng dành cho người hầu trong phủ . Tôi bước vào , căn phòng chỉ có cái tủ , bộ bàn ghế và chiếc giường . Lạnh đến chết người . Cậu ta nằm đó , mắt thiêm thiếp , môi hơi tái . Bệnh sao ? Phong đã bệnh sao ? Tại sao chẳng có ai nói cho tôi biết ? Câu hỏi đặt ra rồi nhanh chóng biến thành mũi tên đâm thẳng vào tim kẻ đã đặt ra nó . Phải rồi , phải rồi , Phong chỉ là một người hầu . Một người hầu có ra làm sao thì cũng đâu dám phiền đến chủ nhân.
Tôi lại gần đặt tay lên trán cậu ta .
Nóng hổi .
Cậu ta đang bệnh rất nặng . Có lý nào … ?
Cảm giác ân hận tràn đầy tim tôi . Phải chăng vì vết thương mà tôi đã gây ra khi đeo chiếc hoa tai cho Phong ?
Nghĩ thế , tôi đưa tay toan tháo chiếc hoa tai ra .
” Đừng ”
Không biết Phong đã tỉnh từ lúc nào , và những ngón tay thô ráp của cậu ta đang giữ chặt bàn tay tôi .
” Cậu tỉnh rồi sao ?”
” Ngài muốn tháo nó ra sao ?”
Tôi gật đầu đáp lại Phong
” Chẳng phải ngài đã bảo không được tháo ”
Tôi nghe từng tiếng Phong khó nhọc thở . Từng tiếng thở buốt vào óc tôi .
” Nhưng chính nó khiến cậu bệnh thế này ”
” Không phải…tại tôi…mấy hôm trước dầm mưa ”
“…”
“…”
Yên ắng bao trùm chúng tôi .
Chốc , tôi nghĩ là Phong đang dần chìm lại vào giấc ngủ với cơn sốt đang ôm lấy cậu ta , nên tôi định ra lấy nước và khăn lạnh vào , thì Phong đã kéo giật tay áo tôi .
” Ngài đi đâu ? ”
” Ta ra mang nước vào . Cậu cứ yên tâm ngủ đi ”
Phong nghe thế thí buông ra , rồi lại khép đôi mi thiêm thiếp . Không ngờ cậu ta cũng có lúc thế . Tôi tự hỏi ,trước đây mỗi khi cậu ấy bệnh , không có tôi ở bên , thì ra sao ? Phong vẫn cô độc đối diện với cái bệnh trên một chiếc giường đơn chiếc , hay vẫn phải oằn lưng ra làm việc ?
Không nghĩ nữa , tôi dặn mình không được nghĩ nữa .
Bởi vì sẽ đau lắm , Phong à.
Khi tôi bước vào thì đúng là cậu ta đã thiếp đi lâu rồi . Chắc mệt lắm , không biết có ai chăm sóc cho Phong không . Tất cả người trong phủ hiện giờ đều đi làm công việc thường nhật của họ rồi .
Tôi đắp khăn ướt lên trán cậu ta .
” Nước ”
Một tiếng rên khe khẽ yếu ớt luồn qua làn môi tím tái của Phong . Tôi vội chạy đi rót trà cho cậu ta nhưng làm thế nào thì nước cũng không qua được hết , thế là tôi uống nước rồi nhả vào cho Phong . Làn môi Phong thật lạnh , một làn môi khô và lạnh . Cắt thịt .
” Người đó sao ? ”
Cậu ta đưa tay chạm vào mặt tôi . Đôi mắt sao mà …
” Ừ, ta đây ”
Chợt cậu ta lắc lắc đầu , lầm bầm
” Lại mơ rồi ”
” Không , cậu không mơ ”
Những ngón tay Phong lướt lên trên mắt , trên mũi , trên môi tôi.
” Người đến thật rồi … Biết bao ngày tôi luôn mong người ”
” Ta xin lỗi ”
” Người xem … ở đây hoang vu biết bao … Bốn bề chỉ là biển ”
Ngỡ ngàng , tôi ngỡ ngàng , có cái gì đó đang rơi vỡ . Phong đang sống trong quá khứ , cái quá khứ ba năm trước , cái lúc mà cậu ta bị đày trên đảo hoang .
” Tôi… đã luôn nghĩ … thuyền của người sẽ ngang qua đây ”
“…”
“…”
” Phong, ta…”
” Hãy gọi tôi là Phong Linh …”
” Ừ , Phong Linh , ta xin lỗi , xin lỗi ”
Tôi ôm chặt Phong trong tay mình , rất chặt . Như thể tất cả hơi nóng của cậu ấy đã truyền qua người tôi . Hơi nóng chạy rần rần trong huyết quản .
Ở những con sóng , ta cố lãng quên người .
Ở những con sóng , người đã nhớ về ta
Sóng đưa người đến bên ta
Sóng đẩy ta ra xa người
Cơn mộng của chúng ta
Phong ngất trong tay tôi . Ngoài kia , nắng chưa vội lên .