Sea - Chương 19
Chapter nineteen :
Sau mấy ngày đi đường , cuối cùng tôi cũng đến Tây Tạng . Thời tiết ở đây khô hơn Trung Nguyên , sáng thì nóng nhưng đến tối thì lạnh cắt da .Lạnh , tôi tự hỏi , ở Giang Nam trời có lạnh không ? Ngày hạ sẽ qua mau thôi , thu lại tràn về . Mỗi lần thu là tôi lại mỗi lần nhớ , chả rõ lá phong đã cam rực chưa ? Lá phong . Ở Tây Tạng , thảo nguyên mênh mông là thế nhưng không thể tìm được một cây phong nào . Cũng phải . Phong , nhớ giữ giùm ta chiếc lá phong của đầu mùa .
” Cánh văn phong diệp hạ
Chiết lịch độ thu thanh ”
(Xào xạc muôn chiều nghe lá rụng
Thu vàng réo rắt dạ chơi vơi )
Tôi mang nữ trang, phấn , lụa là đến nhà các Thổ ti trong vùng để đổi ngựa , sữa và các thứ trang sức đặc trưng của Tây Tạng .
Đa số họ đều thích hàng hóa của tôi , nhất là nhà thổ ti Mạch Kỳ , bởi phu nhân thổ ti là người Hán .
Gia đình thổ ti có ý thích tôi nên họ có ý mời tôi ở lại nhà trong thời gian ở trên vùng đất này . Thổ ti mở tiệc rượu mời tôi , xem chừng cũng xa hoa chả kém gì các bữa tiệc của các gia đình quyền quý ở Giang Nam .
Thổ ti phu nhân nâng chén rượu cười với tôi .
” Công tử đây chả hay đã có gia thất chưa ? ”
Liền sau đó , thổ ti và hai vị thiếu gia cười ha hả , còn tiểu thư Nạc Mai thì đỏ bừng cả mặt .
Tôi cũng nâng chén rượu , cười cùng họ , rượu sóng sánh , rượu phản chiếu bóng hình người mà tôi nhớ , hay rượu chỉ phản chiếu những gì mà mắt tôi thấy . Sâu trong mắt trong vẫn chỉ có một người .
” Tại hạ chưa thành gia thất nhưng đã trót yêu một chiếc lá phong ”
Những gương mặt giãn ra , những tràng cười ngưng bặt . Chỉ duy còn nụ cười rất duyên của thổ ti phu nhân .
” Phải rồi , các tiểu thư Trung Nguyên đều rất xinh đẹp ”
Nói rồi , bà xoay qua hích vào tay thổ ti
” Chả phải vợ ông đây cũng là người Hán sao ? ”
Mọi người lại cười khà ,tiếng nhạc không ngừng vang . Chẳng hay ở nơi xa kia , tiếng sáo của Phong có còn réo rắt hướng về tôi ?
Tiệc tan , tôi về nghỉ . Lạ chỗ nên tôi không cách nào chợp mắt , đêm đầy sao trên trời , tôi nhìn lên ngôi sao hướng về Giang Nam . Phong có đang ngắm sao không? Hay vì đêm nay không có trăng nên cậu đã say trong giấc mộng . Lạnh tê tái .
Giá mà cậu ở đây .
” Uyên ương cô miên oán phương thảo,
Dạ dạ tương tư hà thời liễu. ”
Vài ngày sau , khi đã xong việc , tôi cáo từ gia đình thổ ti ra về . Thổ ti phu nhân có ý định tặng tôi vài món quà tiễn biệt . Họ đem ra ngựa , vải , chó , trang sức để mặc tôi lựa chọn . Những món quà thật hào nhoáng . Tôi chỉ chọn một chiếc hoa tai nhỏ , chiếc hoa tai được làm từ một thứ đá quý màu đỏ .
” Công tử thật tinh mắt ”
Nạc Mai tiểu thư cười với tôi . Từ hồi tôi đến đây , chẳng thấy nàng ấy nói là bao
” Chiếc hoa tai công tử chọn có một ý nghĩa đặc biệt ”
” Vậy à ? ”
“Tương truyền vị cô nương nào được tặng chiếc hoa tai này sẽ mãi mãi thuộc về người tặng ”
” Vật quý giá thế mà nhà thổ ti lại đem ra tặng tại hạ sao ?”
” Bởi vì chiếc còn lại đã bị mất rồi . Nữ nhi ở Tây Tạng không ai chịu đeo hoa tai một chiếc cả ”
” Vậy thì thật may mắn ”
Tôi mang theo chiếc hoa tai vượt dặm trường , cố về Trung Nguyên càng sớm càng tốt .
Suốt mấy đêm trường không ngơi nghỉ , thành Giang Nam đã mờ hơi sương ở phía trước.
Người đó …
” Phong ”
Tôi reo lên khe khẽ khi nhìn thấy Phong . Chỉ mới có mấy tuần mà tôi tưởng chừng không gặp cậu ta đã vạn năm .
” Ngài đã về ”
” Ừ ”
Tôi ra dấu cho Phong theo vào phòng rồi khép cửa lại .
” Có món quà tặng cậu đây ”
Tôi dùng cây kim xuyên qua tai Phong . Cậu ta khẽ rên lên , đôi lông mày chau lại .Những hạt máu đỏ rơi vào tay tôi . Những hạt máu đỏ như màu chiếc hoa tai . Tôi bốc một nhuốm thuốc cầm máu vốn thường mang trong người đặt lên tai Phong , xong tôi đeo chiếc hoa tai cho cậu ấy .
“Không được cởi chiếc hoa tai này ra đâu ”
” Nam tử đeo hoa tai thật kỳ khôi ”
Phong đưa tay sờ vào chiếc hoa tai , giọng có vẻ hơi ngượng .
” Người Tây Tạng , nam hay nữ , đều đeo hoa tai . Không sao đâu . Nếu còn đau thì cứ đến tìm ta . Ta sẽ bôi thuốc cho cậu . Nhưng nhớ , tuyệt đối không được tự cởi chiếc hoa tai ra ”
Phong gật đầu . Còn tôi thì thấy lòng mình đang nao núng rồi .
” Ngài cứ hay tặng tôi những thứ quý giá ”
” Nếu như thế thì cậu hãy đẽo cho ta một cây trâm cài tóc ”
” Vậy được sao ?”
” Chỉ cần là của cậu ”
” … ”
” Ta rất nhớ cậu ”
Tôi vòng tay ôm lấy Phong từ sau lưng . Cậu ta đứng yên . Những cành cây đứng yên . Cả gió cũng đứng yên .
Biết không ?
Phong
Tây Tạng lạnh lắm
Cả ta , ta cũng lạnh lắm
Hãy cứ như thế
Hãy cứ để thời gian ngừng lại bên chúng ta
Hãy cứ để ta cố níu kéo thêm những giây phút
Biết đâu được
Sẽ có ngày ta không còn có thể trở về
Để mà ôm cậu .