Sea - Chương 18
Chapter eighteen :
Ngày hôm đó đúng là trời không có ý định ngừng mưa . Cuối cùng , tôi và Phong quyết định đội mưa ra về , dù sao thì cũng không nên ở lại trong rừng lúc đêm tối .
Ướt nhẹp .
Cả cậu ta và tôi .
Mưa làm tóc cậu ta bết dính cả vào da mặt , mưa chảy tràn mắt tôi , rơi trên môi Phong .
Những con ngựa phi nước đại , băng qua đám mưa gió , những con ngựa phi nước đại …
” Thiếu chủ , ngài về rồi ”
” Ừ , Ji Sung ”
” Vương tiểu thư và công tử họ Hoàng đang đợi bên trong ”
Vương Nhạc Linh và Hoàng Nhật Minh ? Tôi khẽ chau mày lại , họ làm gì ở đây vào cái giờ này ?
” Ngươi nói họ chờ một chút , để ta đi thay xiêm áo ”
” Thưa vâng ”
Cái bóng Phong ướt lướt thướt trở về căn phòng nhỏ của cậu ta , căn phòng phía sau nhà . Tôi tự hỏi căn phòng đó có được thắp sáng bằng nến và ấm cúng như gian phòng của tôi không ? Hay tất cả chỉ là sự tăm tối , lạnh tanh đáng sợ chờ đón Phong ?
” Vương muội , Hoàng công tử , thật thất lễ ”
” Chính chúng tôi mới là người thất lễ , đến mà không báo trước ”
Hoàng Nhật Minh cười cười . Không hiểu sao tôi không thể thôi đề phòng hắn .
” Thật ra , muội và Hoàng công tử đi dạo , chả may gặp mưa , đến trú ở cửa phủ , nên Hiểu Tú ( tên tiếng Hán của Ji Sung ) mời vào ”
Vương Nhạc Linh ngúng ngoẩy , xem ra nàng ta vẫn còn giận chuyện hôm trước .
” Ở đây vừa mưa à ? ”
” Ừm , chừng độ nửa canh giờ trước ”
” Vậy mà ngoài rừng , mưa đã bắt đầu từ sáng rồi ”
Tôi để ý thấy Hoàng Nhật Minh đập đập cây quạt trên tay , mắt khẽ liếc nhìn Vương Nhạc Linh , còn nàng ta thì gương mặt thoáng đỏ , nhưng cũng nhờ ánh nến che hộ vẻ lúng túng .
” Huynh đi săn à ? ”
” Ừ ”
” Sao Hiểu Tú không theo ? ”
” Ta đi với Phong ”
Trong một khắc , đôi mắt Nhạc Linh khẽ long lên . Tôi biết muội ấy nghĩ gì , nhưng mà thôi , kệ .
” Thật tệ là chả săn được thứ gì trong thời tiết này ”
” ừm ”
” Ngài chắc không biết rằng Phong là một tay thiện xạ ”
” Thế sao ? ”
” Tôi còn nhớ hồi ở Giang Bắc , đã từng thấy Phong đi săn cùng Triệu huynh ”
” Xem ra thật đáng tiếc ”
“…”
” Hắn chỉ là một nô lệ thôi , Phong tư ca à ”
” Thì sao , Nhạc Linh muội ? ”
Tôi đáp , nghe rõ cái âm lạnh tanh phát ra từ mình.
” Hắn…hắn…không có tư cách đi theo huynh . Công việc của hắn là làm những việc nặng nhọc ”
” À , quên nói cho muội biết , huynh quyết định sẽ trả lại giấy bán thân cho Phong . Thế có nghĩa là cậu ta không còn là nô lệ nữa ”
” Ngài thật tốt ”
Hoàng Nhật Minh nhấp ngụm trà , nhìn tôi cười ý nhị.
” Phong là một nô lệ tốt đến nỗi tôi còn nhớ Triệu huynh không khi nào muốn rời khỏi hắn ”
” Thế sao ? ”
” Triệu huynh đã dạy Phong tất cả về cầm kỳ thi họa , chỉ riêng có võ thì đúng là huynh ấy không giỏi lắm ”
” Xem ra vị Triệu công tử đó quá ưa thích cậu ta ”
” Hai người có thể nói về chuyện khác không ? ”
Nhạc Linh chen vào , giọng nàng ta không lấy gì làm vui vẻ lắm .
” Ừm , Vương muội và Hoàng công tử định chừng nào mời tại hạ uống rượu mừng đây ”
” Huynh … ”
” Cái đó còn tùy Vương tiểu thư ”
Chuyện trò một lúc , tôi lấy cớ còn bận chút chuyện để kết thúc cái công việc nhàm chán này . Hoàng Nhật Minh đứng lên tức thì , xem ra hắn cũng như tôi , chẳng thích thú gì với cuộc viếng thăm này , còn Nhạc Linh thì vẫn cứ lừng chừng .
Tôi về Phòng , thả người xuống ghế . Mưa vẫn nhảy nhót dai dẳng ngoài kia .
” Ngài uống canh sâm đi ”
Tôi ngước lên , là Phong tay đang bê một chén canh nghi ngút .
” Cả ngày hôm nay , ngài chẳng ăn gì rồi ”
” Ừ ”
Tôi húp cạn chén canh , vị ngọt của canh tan dần trong miệng , vị ngọt thấm cả lưỡi .
” Cậu đã dùng cơm chưa ? ”
” Thưa rồi ”
” Cậu … cậu nghĩ sao nếu ta trả lại giấy bán thân cho cậu ”
” …”
“…”
Tôi nhìn sâu vào mắt Phong . Nhưng cậu ta không phản ứng như ba năm trước , khi mà tôi bảo sẽ thả cậu ta . Phong lúc này , bình thản như bầu trời đêm . Ba năm đó đã tôi luyện cậu ta đến mức này sao ?
” Có nghĩ tôi sẽ không còn là nô lệ ”
” Ừ , mà cái giấy ấy do người ta bắt cậu ký , chứ không phải cậu tự muốn . Đúng không ? ”
” Vâng ”
” Vậy đợi chút , để ta lấy giấy ”
” Ngài cứ giữ nó đi ”
” Sao ? ”
Quả thật tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe .
” Ngài xem ”
Phong kéo tay áo lên , để lộ cánh tay gầy guộc , săn chắc . Một dấu ấn in hằn trên cánh tay . Dấu ấn của nô lệ .
” Dù ngài có trả tôi giấy thì tôi vẫn là nô lệ ”
“…”
“Thà cứ là nô lệ của riêng ngài ”
Tôi đưa tay kéo Phong xuống gần . Gương mặt phong đối diện gương mặt tôi , đôi mắt Phong nhìn thẳng vào mắt tôi . Những lọn tóc rơi dài trên gò má tôi …
Tôi hôn cậu ấy .
Trên môi , trên mắt , trên mũi . Những nụ hôn như những hạt mưa .
” Tuần sau ta phải đi rồi Phong ? ”
” Lại ra biển ”
” Không , qua Tây Tạng . Ta cũng là một thương nhân mà ”
” Chừng nào ngài về ? ”
” Cũng không rõ ”
” Ngài không sợ bị bắt lại đó sao ? ”
” Không ”
” Ngài nhất định phải về ”
” Ta hứa ”
Đêm , những giọt mưa rơi .
Rơi vào giấc mơ
Những cơn mưa không tròn trịa
Những cơn mưa có Phong