Sea - Chương 17
Chapter seventeen :
Trời mưa . Cơn mưa đến thật chóng vánh , không một lời báo trước , và hình như không có ý định ra đi một cách chóng vánh .
Tôi và Phong nhanh chóng tìm một hang đá để trú mưa . Cái hang đá khô ráo và đẹp , có sẵn mấy nhành củi , có lẽ là do những người đã trú trước để lại .
Phong gom củi lại thành một đống , bắt đầu nhóm lửa .
” Thanh phong âm trợ tú
Vũ lộ nhu kỳ lãnh ”
(Gió lặng câm , càng đẹp
Mưa sương ngấm lạnh tanh )
” Hai câu thơ đó xem ra không đúng với quan cảnh bây giờ chút nào ”
” Sao ?”
” Mưa ngoài kia đang đổ ào ào . Ngài có nghe tiếng mưa , tiếng gió không ?”
” Có ”
” Như tiếng gào thê thiết của oan hồn ”
” Nhưng ngọn gió bên cạnh ta đang lặng câm ”
Phong im lặng , chỉ ngước đôi mắt nhìn tôi … Tĩnh quá , hang đá này , lạnh quá , dường như chỉ có ngọn lửa là còn sức sống .
Tôi cởi chiếc áo bào , đưa cho Phong
” Khoác vào đi ”
“…”
” Cậu chỉ mặc độc một chiếc áo . Trong hang này lạnh lắm ”
” Không cần đâu ”
” Đừng có bướng ”
” Chỉ có chút xíu lạnh ”
” Nếu không chịu mặc thì …”
Tôi vòng tay ôm lấy cậu ta . Chỉ một cánh tay của tôi đã có thể ôm trọn lấy Phong . Phong hơi ngả đầu vào cánh tay tôi , rồi cả người cậu ta rơi vào lòng tôi .
” Ấm thật , phải không Phong ?”
“…”
” Còn nhớ đêm hôm đó không ? Đêm đó có lạnh như bây giờ không ? ”
” Rất lạnh ”
” Ta biết . Cậu đã ngồi bó gối , cánh tay cậu như muốn thu nhỏ cậu lại vậy ”
” Đêm đó , ngài cũng rất lạnh ”
” Ừ , nếu như đêm đó , ta cũng ôm cậu , cậu … ”
” Tôi có lẽ sẽ vùng vẫy , có lẽ sẽ không . Dù sao , sức tôi cũng không thể chống lại ngài ”
Tôi cười , dụi sâu gương mặt vào cổ Phong , đôi mắt khép hờ để gợi lại những phần ký ức thật tươi trẻ .
” Ừ , nếu như ngày đó ta ôm cậu , hẳn ta sẽ không thả cậu đi ”
“…”
“…”
” Ngài…đã không muốn thả tôi ”
” Thả cậu là một sai lầm ”
“Cớ sao ngài lại làm vậy ?”
” Ta không biết . Ta muốn cậu vui ”
“…”
” Nhưng đúng là ta đã sai lầm ”
” Tôi … ”
” Hửm ? ”
” Tôi đã nghĩ ngài khinh ghét tôi ”
” Ta nhớ ”
” Tôi đã từng thề , nếu còn gặp lại ngài , tôi sẽ báo cho quan phủ ”
” Ta cũng đoán được . Vậy sao cậu không làm ? ”
” Không biết . Chắc cũng giống tâm trạng ngài ngày đó ”
Tôi cười thầm , đoan chắc Phong không biết tôi cho người giám sát cậu ta , nhưng giờ thì đúng là không cần phải làm thế nữa rồi .
” Nhưng … nếu quan phủ giết ngài , tôi sẽ ra cướp pháp trường ”
” Sức cậu không làm thế được đâu ”
” Tôi biết . Ít ra thì có thể chết cùng ngài ”
“…”
“…”
” Vậy sao ? ”
Tôi ôm cậu ta chặt hơn nữa . Chiếc áo bào phủ lên cả thân người hai chúng tôi .
” Ta rất yêu cậu , Phong ”
” Đó là những lời ngài không nên nói ”
” Vậy ta phải nói gì đây ? ”
“… Là những lời không nên nói với một gia nô . Ngài nên nói lời đó với một vị tiểu thư , Vương tiểu thư chẳng hạn ”
” Ta cũng chỉ là một hải tặc ”
“…”
” Ba năm rồi , ta vẫn không nguôi nỗi nhớ cậu ”
” Tôi biết… ”
Khi tôi nhìn lại thì Phong đã chìm vào giấc ngủ . Gương mặt cậu ta khi ngủ thì trông khá ngây thơ , mắt khép hờ , làn mi dài rợp bóng xuống đôi gò má cao , đôi môi cũng mở hờ , những đường nét đã giãn ra , chỉ duy có đôi chân mày vẫn nhíu lại . Một con khổ cả trong giấc ngủ .
Tôi thở ra .
Nhẹ nhàng đỡ lấy Phong .
Ngủ đi nhé Phong
Hãy cứ ngủ đi
Để thời gian ngưng lại
Hãy để giấc mộng đưa chúng ta về thời non trẻ
Ngủ đi nhé Phong
Tôi siết nhẹ vòng tay , bao phủ lấy cậu ta . Những lọn tóc đen chạy dài trên môi tôi
Lửa vẫn bập bùng cháy . Đỏ rực .