Sea - Chương 16
Chapter sixteeen :
” Vào chuẩn bị đi Phong ”
” Đi đâu ? ”
” Đi săn . Trời đẹp thế này ”
” Vai ngài còn đang đau ”
” Không thì đi dạo chơi cũng được , danh nghĩa vậy thôi . Cậu biết bắn cung không ? ”
” Có biết ”
” Tốt . Chúng ta đi thôi ”
………………………………………….. ………………………………………….. …………………….
Trời đẹp vô ngần , những tia nắng không len qua được màn mây dày đặc . Bầu trời , không khí và cả gió dường như đề bị bao phủ bởi một tấm lụa trắng . Những đám cây như trở nên sậm màu hơn và nổi bật hơn trên cái nền ấy .
Tôi và Phong thả ngựa chầm chậm vào rừng .
Tiếng chân ngựa lộc cộc …lộc cộc …
Chưa bao giờ tôi ở gần Phong như thế này .Chưa bao giờ thấy vẻ mặt lúc cưỡi ngựa của cậu ta . Bình thường lúc nào cậu ta cũng có vẻ rất lạnh lùng nhưng giờ thì lại lúng túng chỉ vì một con ngựa .
Cái nhíu mày và những cử chỉ vụng về ấy khiến tôi bật cười .
” Ngài cười gì ? ”
Ái chà , xem ra cậu ta đang biến thành một con gấu khó chịu và chĩa thẳng sự khó chịu vào tôi đây .
” Cười cậu . Chưa bao giờ cỡi ngựa sao ? ”
” Chỉ có vài lần ”
Bởi vì tôi là nô lệ . Tôi dường như nghe được câu nói đó từ cái khoảng vắn ngắt mà Phong để lại . Không bù đắp đủ , sẽ không bao giờ tôi bù đắp đủ cho ba năm đó . Quá khứ là quá khứ , có làm gì , con người cũng không thể xóa bỏ quá khứ .
” Cũng may cho cậu là con ngựa này hiền , nó không hất cẳng cậu đấy ”
” Ngài biết à ? ”
” Biết từ lúc cậu lên ngựa ”
” …”
“Cậu xuống ngựa đi ”
Và Phong , vẫn như mọi lần , không một câu hỏi , không một ánh mắt ngạc nhiên , lập tức xuống ngựa . Tên tiểu tử này , sao hắn không hỏi xem tôi sẽ làm gì . Phải chăng hắn nghĩ tôi cũng như bao tên chủ khác , bắt Phong đi bộ ?
” Cậu qua đây ngồi với ta ”
” Sao ? ”
” Ta cho cậu cưỡi chung ngựa . Bằng không , lát chỉ thấy con ngựa mà không thấy cậu đâu hết ”
” Không được ”
” Sao không được . Ở đây chẳng có ai cả ”
” Lên đây ”
Dĩ nhiên là Phong làm theo , nhưng cậu ta leo lên ngựa hơi khó khăn , nên tôi bèn nhảy xuống đỡ cậu ta . Gương mặt Phong thoáng có chút đỏ , và lòng tôi cũng có thoáng chút say rồi .
Tôi buộc con ngựa của Phong vào con ngựa của tôi xong rồi cũng leo lên ngựa .
Bao nhiêu cảnh rừng lướt qua mắt chúng tôi .
Giờ mới nhận ra , Phong nhỏ bé so với tôi thật . Khi tôi ngồi thẳng lưng trên yên ngựa thì Phong như có thể lọt thỏm vào lòng tôi . Nhưng cậu ta lại không dựa vào tôi . Giá mà dựa vào . Lạnh thật , Phong .
” Ngài không nói là chỉ có tôi và ngài ”
” Ừm … đâu nhất thiết phải dẫn theo cả đám tùy tùng ”
” Cả Ji Sung ”
” Cũng phải cho hắn nghỉ ngơi ”
” Nhưng nếu lỡ gặp chuyện thì … ”
” Không lo , ta không có kẻ thù ở Giang Nam ”
” Không thể nói trước được ”
” Nếu ta có gặp chuyện … ”
“…”
” Cậu nhất định sẽ không bỏ ta mà chạy ”
” Có chết thì ngài cũng phải chết sau tôi ”
” Ta lại mong cậu bỏ ta mà chạy hơn ”
Phong không nói gì trước câu nói của tôi . Đôi mắt vẫn đăm đắm nhìn về phía trước . Tìm gì sao Phong ? Nơi không khí mờ mịt kia có gì để mà gửi lại trong mắt cậu . Ký ức à ? Nghe quá xa vời … Ký ức vốn dĩ là một thứ đã in sâu trong mắt của một con người .
” Trời … ”
” Sao ? ”
” Trời thế này mà ngài khen đẹp à ? Sắp mưa rồi ”
” Đối với ta đó là đẹp ”
” Kỳ quặc . Vẫn như cũ ”
” Cậu nhớ về chuyện đó phải không Phong ”
” Muốn quên cũng không được . Ngài rất thích mưa ”
” Vì trong mưa còn có gió ”
Tôi lại cười . Lâu lắm rồi tôi không cười thật như vậy , tất cả những nụ cười của tôi đa số đều là giả tạo , đều là do tôi luyện mà thành . Câu nói của Phong đưa tôi về cái thời gian ba năm xa xưa ấy .
Tôi rất thích mưa , mỗi khi trời mưa , tôi đều ra hứng lấy mưa rơi . Những cơn mưa mát lành như rửa sạch tâm hồn tôi , rửa sạch hết những đau đớn … Những cơn mưa mát lành … vờn trên đôi gò má … rửa sạch mắt … tràn đầy vào tim tôi .
Lần đó , Phong thấy tôi . Tôi biết có người nhìn tôi , chỉ không biết là ai , khi nhìn lại thì thấy Phong đang đứng ngay gần đó , những tán cây yên tĩnh cách xa thuyền . Cậu ta cũng ướt đầm mình với bó củi đang cầm trên vai . Đôi mắt Phong mở to nhìn tôi . Tôi có chết cũng không thể quên được ánh nhìn ấy . Phải , không quên được . Tia nhìn mơ hồ và sáng rực .
Nhưng đôi mẳt tôi muôn thuở vẫn như thế , đôi mắt đặc trưng của người Cao Ly . Cao ngạo. Đó là lần đầu tiên , tôi và cậu ta nhìn thẳng vào mặt nhau .
Hôm ấy , trời mưa thật rạng rỡ .
Bước chân của con ngựa vấp phải hòn đá nên hơi loạng choạng . Và cái loạng choạng ngẫu nhiên đó đã khiến Phong ngã hẳn vào lòng tôi .
Và cậu ta không ngồi dậy . Phong dựa đầu vào cánh ta đang cầm dây cương của tôi , nhìn quang cảnh bằng một đôi mắt thờ ơ .
Tôi có thể đỡ cậu như vậy bao lâu Phong .
Giá mà có thể suốt cả cuộc đời tôi .