Sea - Chương 14
Chapter fourteen :
Tôi cứ đi về như vậy , không biết đã mấy lần .
Phong vẫn vậy , như một mặt hồ , không một khắc gợn sóng .
Trời vẫn còn xuân , nhưng ở biển không thấy chim én , cũng không thấy những cành đào . Giờ này , đào đã rụng đầy phủ tôi ở Giang Nam rồi .Có ai từng nói ” khi đào rụng là lúc đào đẹp nhất ” Thật vậy chăng , thật vậy chăng ?
Xưa kia , hoa đào rụng , còn có Lâm Đại Ngọc , Gỉa Bảo Ngọc vì tiếc thương mà chôn hoa .
Hoa đào của tôi cũng đã rụng rồi .
Ai sẽ chôn đây ?
” Hoa khai dị kiến lạc nan tầm
Giai tiền muộn sát táng hoa nhân ”
( Nở rồi lại rụng đi đâu
Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn)
………………………………………….. ………………………………………….. ………………………
” Lão gia , thiếu chủ , có thuyền quan phủ đến ”
” Ji Sung , ngươi mau đi tập hợp các anh em trên thuyền . Nên nhớ phải giữ vững tay lái ”
” Thưa vâng ”
………………….
” CÁC ANH EM . NÊN NHƠ QUAN PHỦ KHÔNG THỂ THIỆN CHIẾN BẰNG CHÚNG TA . TIẾN LÊN !!! ”
Gió biển gào thét . Gió biển khóc , phải chăng vì mùi máu . Đã quá lâu rồi biển không nghe mùi máu . Xác người ngổn ngang trên thuyền . Gió , nước , muối có thể rửa sạch máu hay không .
” THIẾU CHỦ . COI CHỪNG ”
Một cơn đau rát nơi bả vai . Tôi còn kịp quay qua hạ gục tên chém tôi rồi mới ngã. Tất cả chỉ còn là một khoảng đen
Phong …
Đêm đó , chúng tôi chiến thằng quan phủ , nhưng tôi bị thương nặng , và Ji Sung phải bí mật đưa tôi về Giang Nam . Sẽ chẳng hay chút nào nếu để quan phủ biết được tôi bị thương đúng thời điểm thuyền hải tặc bị tấn công . Chúng sẽ nhanh chóng đánh hơi ra thôi .
Khi về đến phủ thì tôi đã hơi tỉnh . Trong đám người hầu , thấp thoáng mái tóc dài của Phong … Phong … chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài của cậu ta .
Mờ mịt .
” Ngài tỉnh rồi à ? ”
Là Phong
” Để tôi thay băng cho ngài ”
Là mơ sao ? Tôi đang mơ sao
” Sao ? À , để tôi đỡ ngài dậy ”
Phong làm cái công việc băng bó một cách thành thục và nhanh chóng . Tất cả , chỉ là sự tĩnh lặng .
” Xong rồi , tôi xin phép cáo lui ”
” Khoan đã ”
Lời nói chưa vụt khỏi bờ môi , bàn tay tôi đã nắm chặt cánh tay Phong .
” Cậu … có thể ở cùng ta đêm nay không ? ”
Tất cả những thứ sau đó mà tôi cảm thấy là mùi hương trầm ngào ngạt . Tôi áp mặt vào làn da rám nắng của Phong , cảm thấy mùi của những nhọc nhằn .Tôi lần những ngón tay theo các vết sẹo, cứ mỗi lần chạm đến một vết sẹo nào là người Phong lại khẽ run lên . Những ngón tay tham lam của tôi lại luồn vào tóc Phong , những lọn tóc thật dày , thật đen . Những lọn tóc đã quá quen với nắng ,gió .
Tôi ghì lấy cậu ta trong làn hơi vội vã của mình .
Đêm chưa vội qua .