Sea - Chương 13
Chapter thirteen :
Biển lóng lánh , biển đen thẫm . Biển lóng lánh vì ánh trăng hay bản thân biển đã mang màu bàng bạc ?
” Con có tâm sự gì sao ? ”
” … ”
” Thật hiếm khi thấy con uống rượu ”
” Là do cha không biết thôi ”
” Chứ không phải vì con chỉ uống mỗi khi có chuyện sao ? ”
“…”
” Nữ nhi hồng , thật thơm quá ”
” Cha …”
” Hửm ? ”
” Ngày đó , cha đã định giết cha con Phong thật sao ? ”
” Ừumm ”
” Nhưng … chúng ta chưa từng giết ai ”
” Chỉ là đối với con và một số người trên thuyền thôi . Nên nhớ , cả Ji Sung cũng đã giết cha hắn ”
” … ”
” Giết được một lần thì sẽ giết được hai , ba lần . Dù sao thì một mạng người với mười mạng người cũng như nhau thôi . Nếu phải làm kẻ giết người mà có thể bảo vệ tất cả mọi người trên thuyền thì cũng đáng ”
” Lần đầu tiên giết người của cha là lần đó phải không ?”
” Ừum . Không thể ngờ người đầu tiên mà cha giết lại là mẹ con ”
” Bà ta đâu đáng ”
” Cái thằng này . Cha đã quên rồi mà con vẫn để bụng sao ? Lạnh lùng quá . Thậm chí cả khi mẹ con chết , con cũng không hề khóc ”
” Chính bà ta đã phản bội cha ”
” Chính cha là người bức mẹ con phản bội . Cha đã chỉ quá lo đến việc lấy lại cái sĩ diện . Cha đã ít quan tâm đến mẹ con ”
” Đó cũng không phải là lý do ”
” Con nghĩ xem , mẹ con là con nhà trâm anh , chịu theo cha , một tên bần hàn , sau lại chết vì tay cha . Bà ấy đã chịu thiệt quá nhiều ”
” Cha đã muốn để bà ta đi ? ”
” Cha muốn mẹ con hạnh phúc ”
” Nhưng bà ta đã lao vào mũi kiếm của cha . Có lẽ … cha đã không hiểu mẹ con rồi …”
” … ”
” Bà ta chắc đã muốn cha giữ bà ta lại ”
” …”
“…”
” Min Woo , cha lại phụ lòng mẹ con lần nữa rồi ”
” Phong … ”
” Sao ? ”
” Cậu ta đã biết rồi ”
“… ”
” Con sẽ không như cha đâu ”
“Cha cũng đoán được ”
Sóng biển ập vào thuyền , sóng biển cứ vỗ , chầm chậm , chầm chậm .Sóng biển thao thức … sóng biển có mang nỗi niềm của người khách viễn xứ đến người thương ?
………………………………………….. ………………………………………….. …………………………
Tôi lại về Giang Nam .
Phong lại nhìn tôi với đôi mắt thờ ơ , hờ hững , cứ như không hề xảy ra chuyện gì trong đêm đó .
Thiếu chủ . Lời nói nhẹ như không , lời nói như dao khía …
Đau như cắt .
Lần đầu tiên , tôi biết , đau như cắt là thế . Vì Phong ? Vì con người trơ trơ như gỗ đá đó ?
Có sai không ? Tôi có sai không ? Cố tình tìm lại Phong ? Cố tình đưa Phong về đây ? Để tôi lại đau khổ thêm ? Có sai không ?
Không , không , tôi không sai . Vì nếu không có Phong , há chẳng phải tim tôi đã chết rồi ư ?
Lạnh như trăng
Lạnh như tuyết
Lạnh như đá
….
Thật lạnh !
Đã gần vào xuân rồi . Trời đã sắp vào xuân rồi . Đã thấy những nhành đào trước xuân hé nụ .
Sao bên song kia , lòng người vẫn chưa thắp ngọn lửa xuân ?