Sea - Chương 10
Chapter ten :
” Trời đã không còn trăng nữa rồi ”
” Thiếu chủ … sao ngài lại ra đây ?”
” Ta không thể ra đây sao ?”
” Thưa không. Chỉ là … ngài vừa mới bị thương ”
” Ta đâu có yếu đến mức đó ”
“…”
” Ban sáng , ta không thấy ngươi ”
” Tôi ở sau nhà đốn củi … Tôi … ”
” Sao ?”
” Vương tiểu thư xem chừng không thích tôi ”
Một cơn giận vô cớ vùng vẫy trong tôi .
Vương Nhạc Linh , chỉ vì Vương Nhạc Linh mà cậu ta tránh tôi . Hay thật , hay thật , tôi chả là cái gì so với niềm yêu ghét của Nhạc Linh .
” Cô ta không phải thiếu phu nhân của cái phủ này ”
Lời nói tự bật ra , không thể kiềm lại .
” Hở ”
” Ta nói Vương Nhạc Linh không có quyền hành gì trong cái phủ này ”
Chỉ cần cậu muốn , chỉ cần một lời nói của cậu , ta sẽ cấm cửa Vương Nhạc Linh . Mãi mãi muội ấy cũng không thể bước chân vào phủ này .
“…”
” Nên ngươi không cần tránh nàng ấy ”
” …”
” Ngươi … đã qua tay bao nhiêu người chủ rồi ? ”
” Năm người . Tính cả ngài là sáu ”
” Vết sẹo trên người ngươi là do một trong những kẻ đó gây ra sao ? ”
” Không hẳn . Một số chúng là do buổi đầu , tôi tìm cách trốn, họ bắt được và đánh ”
Tôi cười thầm . Quả đúng là Phong
” Tất cả những người chủ đó đều tệ như nhau sao ? ”
” Không hẳn . Nhất là một người …”
” Người đó chắc rất tốt với ngươi ”
” Vâng , rất tốt ”
“…”
Lại ghen sao Min Woo ?
Câm đi Phong . Đừng nói nữa , đừng bao giờ nhắc về một ai đó khác với vẻ mặt đó . Coi đôi mắt của cậu kìa , sao nó lại mông lung ? Sao nó lại xa xăm , lại hướng về con người của quá khứ với một niềm nhớ man mác .
Đừng thế , Phong
Tôi …
Đau…
” Ngài … bọn cướp biển mà ngài gặp … có ai như hắn không ?”
” Như tên hải tặc mà ngươi đã gặp à ? ”
” Vâng ”
” Hắn còn trẻ không ? ”
” Chắc cũng cỡ tuổi tôi ”
” Vậy thì không .Không có ai như ngươi tả ”
” Cũng phải . Nếu ngài có gặp , hẳn ngài sẽ không bao giờ quên đôi mắt của hắn ”
” Uừm … ”
Khúc nhạc này , khúc nhạc này thổi cho ai ? Cho một người đã đi về với cát bụi , hay cho những con sóng đang gào thê thiết ?
Cho ai ?
Vẫn còn nghe thấy tiếng sóng ập vào bờ
Vẫn còn nghe thấy tiếng khóc của biển
Sóng … biển … không soi rọi được nỗi buồn .
Nhưng điều tôi không ngờ là cái quá khứ một lần nữa trở về ám ảnh .
Một buổi chiều , phải , là buổi chiều lạnh , đã bắt đầu vào đông , những cành cây khô trụi lá . Ngoài chợ , người thưa thớt , lá đã rụi cành .
” Phong “