Part of ME - Chương 5
Chapter 5. Kí ức của Rồng Ray
Có một thế giới song song với thế giới của loài người, mà nhân loại luôn bảo rằng đó là vùng đất thần thánh và quyền lực. Rất nhiều người ao ước, khao khát đến tham vọng muốn đặt chân đến chốn này, tìm kiếm sức mạnh để có thể trở thành những kẻ thống trị. Thế nhưng bọn họ, những con người đó chỉ thất vọng và cuối cùng chỉ có thể khao khát bằng ý niệm, và tinh thần mà thôi.
Vùng đất thần thánh có tên là VÔ. Nó cũng như một cộng đồng loài người khác giống như trên Trái Đất. Nơi đây cũng có những tâm hồn hiền lành thánh thiện, nhưng cũng không ít những kẻ có tà niệm độc ác và xấu xa. Nó dường như đã là cái chân lí luôn đúng ở mọi thời đại, mọi xã hội, và luôn bất diệt. Đúng là nơi đâu có anh sáng, ắt nơi đó có bóng tối. Nơi đâu có cái thiện thì lại sẽ có cái ác rình rập. Đó đã là chân lí.
Vô là một vùng đất nhỏ, hư ảo, và nơi đây cũng có những con người hướng thiện sinh sống. Họ thờ thần Chu Tước phương Nam, Thanh Long ở hướng Đông, Bạch Hổ ở hướng Tây và Huyền Vũ phương Bắc nhằm được sống yên bình, hạnh phúc dưới sự che chở của các vị thần chống lại thế lực bong tối của thần Tà Ác. Vô là một cõi vô định, với những khối tròn đủ màu lơ lửng trên mọi tầng không. Ngôi thành duy nhất tại vùng đất này là một thành trì bền vững, nơi tất cả mọi người dân sinh sống, yêu thương và tôn thờ con cháu của các đấng thần linh …
“Ngài Juu đệ tứ, chờ em với.”
Chàng trai với mái tóc dài màu đỏ cam rực lửa bay lất phất trong gió, mỉm cười trên khuôn mặt điển trai, đôi mắt ánh lửa, cái cằm bướng bỉnh nhìn về phía thằng nhóc đang chạy về phía mình. Juu nhẹ nhàng “Nào, nhóc tại sao không ở trong thành chơi cùng với bạn bè, mà chạy ra đây làm chi. Nguy hiểm lắm.”
Chú nhóc mỉm cười rạng ngời, vui sướng khi đứng kế cạnh, nắm được tay của Juu, “Em muốn được đi cùng đại nhân, em muốn sau này trưởng thành, sẽ là một người hùng mạnh mẽ như cha của em, và như đại nhân.”
Juu mỉm cười hiền hoà nhìn cậu nhóc mười bốn tuổi, đáng yêu với đôi mắt thơ ngây tròn xoe một màu xanh biếc tuyệt đẹp. Anh bẹo má nó, “Thế đấy, nếu nhóc mà có bị xây xác, trầy xước gì thì ta biết giải thích thể nào với đại nhân Ray đệ ngũ đây.”
“Em tin tưởng vào tài năng của Juu, ngài sẽ không để ai bắt nạt, hay đụng được đến em đâu, đúng không?” Ray mỉm cười, “Ngài định đi đâu đó? Trông ngài có vẻ căng thẳng.”
Juu nghiêm nghị hẳn, anh nhìn về hướng dãy núi ngùn ngụt bốc lên những làn khói đen của sự ai oán và thù hận phía xa xa. Anh lại đưa mắt nhìn lại thành trì của mình, thở dài một tiếng rỏ to, trìu mến nhìn Ray, “Không có vấn đề gì cả, chỉ là chuyện chống lại bọn gian tà thôi mà. Chuyện như ăn cơm bữa đấy thôi.”
Ray mỉm cười, thong dong đi theo Juu. Cậu cảm thấy vui và hạnh phúc khi được nắm tay người mình yêu mến đi như thế này. Ray trìu mến nhìn vị đại nhân tộc Phượng Hoàng đầy uy nghiêm mà lòng khao khát mình mau lớn lên để trở thành một người như thế, cùng sát cánh kề bến chiến đấu. Trống tim của cậu nhóc đập lên thình thịch khi nghĩ tới việc sau này trở thành bạn chiến đấu với Juu, và là một đôi bạn thân thiết, Ray cười thầm khúc khích.
“Có chuyện gì vui à? Ta thấy em đang cười thích thú lắm đấy.”
Ray tinh ranh nhìn đáp trả, rồi chỉ lắc đầu không nói gì khác. Đôi mắt cậu nhóc mơ màng nghĩ về một điều gì đó xa xăm lắm. Lại vẫn cười.
Juu đẩy cậu bé nấp sau lưng mình, mặt đối diện với một kẻ địch mặt đầy tà khí đang lượn lờ trên không trung.
“Nhóc cẩn thận đấy. Bọn chúng hung hãn lắm đấy.” Juu thì thầm.
“Em sẽ chiến đấu cùng đại nhân.” Ray nói giọng đầy kiên quyết, và trên tay cậu đã sẵn sàng với quả cầu điện xoáy tít.
“Rất hân hạnh khi được đụng độ với ngài Chu Tước đệ tứ, không gì có thể hãnh diện hơn thế nữa.” Tên yêu quái với thân hình của một con dơi, rú lên vui sướng, cánh nó vẫn đập phành phạch, mắt lườm về phía kẻ thù đầy vẻ thèm khát. “Hôm nay ta mà giết được người thì sức mạnh của ta sẽ tăng lên đáng kể, và Tà Ác Hắc Hà sẽ trọng dụng ta hơn tên điên Q Bích.”
“Tên yêu quái kia, nhà mi đừng có mà mơ có thể đụng đến một sợi lông của đại nhân. Ngay đến ta cũng sẽ tiêu diệt được mi rồi.” Ray quát to tên yêu quái, rồi ném mạnh quả cầu điện về phía hắn.
“Chỉ có vậy thôi sao.”
Gã dơi hách dịch, chẳng buồn làm gì, dung tay hất tung quả cầu. Ray mỉm cười vì hành động đó. Tên yêu quái kinh ngạc khi quả cầu khi nãy không bị ném ra xa, mà bám dính vào tay của hắn, và đang dần lớn hơn, tích điện nhiều hơn. Rồi nó bùng lên thật to, ôm trọn lấy cơ thể của gã, những tia điện màu lam thay phiên nhay nháng lên từng hồi, giật hắn kinh hồn, và chỉ vài phút sau, gã chỉ còn lại là một cái xác chết cháy đen.
“Wow, tuyệt vời lắm. Nhóc làm khá lắm đấy.”
Ray hỉnh mũi vì được người ấy khen. “Chứ sao nữa, tài năng của em còn vượt xa cái đó rất nhiều, trò nảy chỉ là một tiểu xảo thôi.” Cậu nhóc vẫn cứ nắm chặt lấy tay Juu mà cười, đánh lên xuống ra chiều thích thú.
Hai năm sau, cậu nhóc Ray ngày nào đã thành một thiếu niên mười sáu tuổi, dũng mãnh và kiên cường. Cậu trở thành một người bạn chiến đấu ăn ý nhất với Chu tước đệ tứ Juu. Cả hai đều được tung hô tán dương rầm rộ. Và các vị đại nhân khác cũng hài lòng với biểu hiện của Ray khi đi cùng với Juu. Trong buổi tiệc linh đình trước ngày chia tay cho ngày hôm sau, đoàn quân thần thánh sẽ lại đi sát phạt thần tà ác Hắc Hà.
Ari là cháu gái của thần Huyền Vũ đệ nhị, vì thế vai vế của cô còn lớn hơn cả Juu, tuy nhiên tuổi đời thì cô nàng còn nhỏ hơn vài tuổi. Ari là Tuyết Ngư đệ nhị, một sự kết hợp mới giữa dòng họ Huyền Vũ và Kình Ngừ, đó là một cô nàng mắt xanh, mũi cao, môi đỏ, mái tóc dài màu vàng óng ánh. Có rất nhiều chàng trai si mê cái vẻ đẹp kiêu sa, lộng lẫy của nàng. Thế nhưng người Ari chấm lại là Juu đệ tứ.
“Ngày mai, chàng đi chiến đấu với kẻ thù rồi, không thể nói trước điều gì, nhưng đầy là lá bùa hộ thân ta xin của đại nhân Huyền Vũ đệ nhị. Hi vọng chàng sẽ giữ nó bên mình và luôn bình an.”
Juu vẫn giữ ý, thận trọng một cách đầy lịch sử với Ari, nhưng anh đang mãi lướt mắt tìm kiếm Ray trong đám đông của buổi tiệc. “Rất cám ơn sự quan tâm của cô, tôi sẽ giữ nó cẩn thận.” Juu lỡ đãng nói, đôi mắt vẫn nhìn đâu đâu.
“Có cần phải nói chuyện khách khí thế không, tuy ta vai cô của Juu, nhưng ta muốn cậu xưng hô với ta thân mật hơn.” Ari nói đầy vẻ chờ đợi.
“Rất tiếc, xin lỗi tôi có việc.” Khi chưa nói dứt câu thì Juu đã bước đi những buớc dài, và khi Ari kịp làm gì đó, thì chàng Chu tước đã mất hút trong đám đông. Và cậu đang đi đến bên Ray, khi ánh mắt tìm thấy cậu bé đang mải mê trò chuyện với đám bạn trong buổi tiệc.
“Xin lỗi, ta có thể nói chuyện riêng với Ray một chút không?” Juu nhỏ nhẹ nói kèm theo một nụ cười lịch thiệp.
“Tất nhiên là không, vì tui đang bận nói chuyện với bạn bè của mình.” Ray chu môi, cười tinh nghịch hướng về phía vị đại nhân kèm theo một cái nháy mắt, “Thôi nào, giải tán, ta bị đại nhân kêu đi bàn bạc đại sự rồi, không đuợc rảnh rang như mấy người đâu. Dự có buổi tiệc cũng không xong nữa.” Ray liếc xéo Juu rồi xua xua bọn bạn ra xa.
Cả đám bạn cười ồ lên với cử chỉ của Ray, và Juu cũng thế. Rồi nhanh nhẩu, anh chàng kéo vị đại nhân tách khỏi đám đông, đi ra xa hơn buổi tiệc, đến một chổ vắng vẻ, và cô lập với cái ồn ào vốn có của cái tiệc tùng kia.
“Bây giờ thì cũng đã có chút thời gian riêng tư ở bên nhau rồi.”
Juu chẳng nói gì, cậu bung đôi cánh màu đỏ cam rực lửa của mình, rồi chớp lấy Ray bay về phía đỉnh đồi cách thành không xa.
“Ta cần có một chút không gian yên tĩnh để nói chuyện với em.”
Ray nhìn Juu mê mệt, cậu không nói gì cả, chỉ gật gật, rồi cứ tiếp tục ngắm cái vẻ đạo mạo của đối phương, vẫn không hề chớp mắt. Được một lúc, cảm thấy ngại vì cái hành động ấy, Juu lấy bàn tay rộng của mình che mặt của Ray, cười khúc khích.
“Em làm ta thấy ngại đấy nhóc.”
“Em thích được ngắm đại nhân như thế. Trông khác hẳn với lúc ngài chiến đấu.”
“Khi chiến đấu ta như thế nào? Còn khi như thế này, ta ra sao?”
Đôi mắt mơ màng, nhìn thẳng khuôn mặt của Juu, Ray bĩu môi “Chuyện này em cũng đã từng nói với đại nhân rồi, sẽ không lặp lại.” Ray ngã đầu dựa vào Juu khi cả hai ngồi trên một ngọn đồi cách lập với buổi tiệc náo nhiệt kia. Ngồi trong lặng lẽ, nhìn ngắm đất trời xa xăm hoà quyện vào nhau. Ray ngẩng lên nhìn trời đêm.
“Hôm nay trời không có trăng.”
“Ừ, trời không có trăng.”
“Không lãng mạn tí nào hết.”
“Ừ, không lãng mạn tí nào hết.”
Ray ngồi bật dậy, tặng một cái nhìn hung dữ về phía Juu. “Chẳng nên thơ tí nào, ngài cứ lặp lại những điều em nói để làm gì. Không thích.”
“Ta… ta không biết phải làm sao.” Vị đại nhân ấp úng.
“Em biết.”
Ray nói rồi, và hành đồng tới liền sau lời nói. Đôi môi đáng yêu của cậu chạm nhẹ vào đôi môi nóng bỏng của Juu. Rồi nó dần mạnh mẽ hơn, cuồng nhiệt hơn. Cả hai cảm thấy, nghe thấy nhịp đập hồi họp của con tim đối phương, cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi lên sung sục, cơ thể nóng rang. Tiếp theo cái cảm giác đó, Juu cảm thấy choáng váng, và những hình ảnh xung quanh cậu dường như méo mó, và hoá thành sương mù. Juu ngã quị xuống thảm cỏ trên bãi đồi, bất tỉnh.
Gió thổi hất vào mặt mỗi lúc một mạnh hơn, Ray ngà ngà như một kẻ say rượu, cậu nghe thấy tiếng gọi của cha, một số vị đại nhân và nhiều người khác nữa. Cậu chạy về phía tiếng gọi của mọi người, và chợt nhớ ra nguyên nhân của sự tìm kiếm đó. “Ngủ quên sao, sao lại như thế được, mình lơ đãng quá. Hôm nay mình phải thảo phạt bọn Hắc Hà.” Ray nghĩ thầm, và tự trách bản thân. Cậu vẫn cứ chạy như bay khỏi ngọn đồi, tiến về phía đám đông. “Mà Juu đâu nhỉ, sao anh ấy không gọi mình.”
Tiếp theo sao đó, là một vài lời mắng, nhưng rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Cả đoàn binh thần thánh tiến vào ngọn núi, nơi cư ngụ của thần tà ác Hắc Hà. Cuộc càng quét diễn ra thật sôi nổi và dễ dàng một cách khó tin. Quân do Huyền Vũ chỉ huy làm đông cứng hầu như toàn bộ binh lính của Tà Ác, rồi những cơn gió mạnh bạo, những đợt sấm kinh hồn và lửa nhảy múa ôm trọn lấy bọn chúng, chúng chết như rơm rạ, còn binh lính của phe Ray thì không bị tổn hại đến một người. “Quái lạ, hôm nay không gặp Juu, anh ấy đi đâu?” Ray lại nghĩ thầm, cảm thấy sốt ruột vì không trông thấy sự xuất hiện của người ấy trong cuộc thảo phạt này.
Bóng đen như chỉ đường, Ray tíên vào sâu hơn, càng lúc càng tách biệt với các đồng đội. Và càng vào sâu, cậu càng nghe rỏ hơn tiếng cười khoái trá, đểu giả của Phi Du Hắc Hà, và càng lúc ngọn lửa quyết tâm tiêu diệt hắn càng tăng cao, bốc lên ngùn ngụt trong tâm trí của cậu. Ray hơi ngỡ ngàng khi thấy một chàng thanh niên quen thuộc đang đứng đó, kế bên tên dơi khát máu Q Bích, và trùm Tà Ác Hắc Hà. Cậu cảm thấy choáng váng hơn khi càng lại rằng, chàng trai dáng người cao lớn, rắn chắc, mái tóc màu đỏ cảm cháy rực như những ngọn lửa, trần truồng đứng kế bên kẻ địch, “Là Juu, anh ấy làm gì ở đây?” Ray hỏi thầm, long cậu cảm thấy nóng rang.
“Juu, anh làm cái quái gì ở đây thế.”
“Làm chuyện đại sự chứ làm cái gì, hả nhóc con.”
“Im mày!”
Ray quát to, và ném một tia sét mạnh mẽ về phía Q Bích, và long cậu như tan tát giống hệt tia sét bị đánh bật ra khi ấy. Bởi người ngăn cản đòn tấn cậu của cậu lên Q Bích chính là Juu.
“Anh làm cái trò gì thế. Tránh ra.” Ray quát, “Nếu không muốn chiến đấu thì cũng tránh ra một bên để em tiêu diệt bọn chúng chứ.”
Đôi mắt vẫn cháy rừng rực lửa của Juu đang nhìn chăm chú vào Ray, nhưng dường như nó mất đi cái hồn vốn có của anh. Đó là “kẻ thù” miệng Juu lảm nhảm, rồi từ những cái vuốt mạnh mẽ, anh xé gió tạo ra những tia lửa bắn về phía Ray. Trong cái sự bất ngờ như vậy, cậu nhóc đã hứng trọn đòn tấn công do chính người ấy, người cậu yêu mến nhất trong cuộc sống này.
“Kẻ thủ.” Juu vẫn lẩm nhẩm.
Ray nghe thấy tiếng cười lớn, giòn giã của Hắc Hà, cùng với tên dơi biến thái Q Bích. Rồi trong cái bong đêm chập chờn, sự xuất hiện của Hắc Tử Điệp càng khiến cho cái không khí nơi đây âm u, tối tăm hơn rất nhiều.
“Chúng ta xử lí tên nhóc này như thế nào đây đại nhân?”
“Cứ để nó sống, trò vui rồi sẽ lại tiếp tục trong những ngày tiếp theo.” Hắc Hà cười khanh khách, rồi sau cái búng tay, cả cơ thể hắn, bọn thuộc hạ, và Juu đều biến mất.
Ray cố gắng, gượng dậy trong cảm giác nhói đau do vết thương Juu để lại, mắt cậu cố mở to hơn để tìm kiếm trong vô vọng cái dấu tích còn xót lại của tên hung ác Hắc Hà, nhưng chẳng còn lại một thứ gì cả. Cậu nhắm mắt và bất tỉnh sau đó.
“Ray đó sao?”
“Juu đó sao?”
Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về sự xuất hiện của Rồng Ray. Q Bích và Mel ái ngại đưa mắt nhing khuôn mặt khuất sau đám tóc của Hắc Hà, cả hai nghe tiếng cười thích thú và thoã mãn của hắn.
Trong một tít tắt kế tiếp, một làn khói xanh dần lan toả khắp không gian, một số tia điện nhỏ chớp tắt liên tục, và rồi xuất hiện ngay bây giờ không còn là một tên lùn của Ray nữa, mà là chàng thiếu niên, Rồng Ray đệ lục, hai mươi tuổi uy nghiêm, với đôi mắt màu xanh thẫm u buồn nhìn về phía con gà mập ú ngu ngốc.
Thần hình mập phệ của con gà dần biến đổi, từ đỉnh đầu nó loé lên một ánh sang rồi chạy dọc theo khắp cơ thể. Cái thân mình béo ú đó được tách ra làm hai phần, và bước ra trong ấy là một chàng trai khác, hai mươi tuổi. mái tóc vài màu đỏ cảm chảy rực như những ngọn lửa, đôi mắt đỏ đầy căm phẫn nhìn về phía Rồng Ray.
“Chúng ta lại được gặp nhau rồi, Ray!” Juu mỉm cười lạnh lung, vô cảm.
“Định mệnh an bày chúng ta gặp nhau tại nơi đây.” Ray buồn bã nhìn về phía cậu nhóc truyền nhân của mình. “Và họ, những con người vô tội, lại phải hứng chịu cái định mệnh khốn khiếp này. Anh quả là …” Ray lắc đầu vô vọng.
Juu chẳng nói gì, anh lẳng lặng đi tới trong sự e dè, một chút run sợ trên khuôn mặt của TatuTati, và một chút ngơ ngác trên khuôn mặt của Mark. Một vài giây sau đó, cơ thể của Juu tan biến, và xâm nhập dần vào cơ thể của Mark, cậu ta đau đớn, gào lên, và xung quanh đang bùng lên những ngọn lửa. Một thoáng sau, hiển hiện trước mặt mọi người chỉ còn lại Mark, anh vẫn như xưa, nhưng ánh mắt thì lại lạnh lùng như của Juu khi nãy.
Rồng Ray e dè nhìn, thăm dò cảm giác của Ray lúc này. Cậu nhóc tỏ ra hơi sốc với những gì đang diễn ra, những cái chớp mắt lia lịa, không nói nên lời.
“Cậu không sao đấy chứ?”
“Tôi… tôi không chắc.”
“Nào, bình tĩnh nào Ray, mọi chuyện sẽ không tồi tệ lắm đâu. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết.”
“Ông làm cái quái gì với anh tôi hã tên biến dị kia.” Ray trừng mắt nhìn Q Bích mà nạt to, “Chuyện gì vừa xảy ra với anh ấy.”
“Ray…”
“Cô im đi, tôi đang hỏi tên khùng này.” Ray càng quát to hơn.
“Ai là tên khùng hả nhóc con, mi thật quá quắt và hỗn hào, chem.” Q Bích trừng mắt lại với Ray.
Tiếng cười lớn và giòn giã vang lên, làm đứt ngang cuộc cãi cọ. Hắc Hà ung dung bước từng bước ung dung, về phía Mark, hắn quàng tay qua vai, đôi môi kề sát mặt cậu ấy, đôi mắt thì vẫn sừng xỏ nhìn về đám kẻ thù.
“Cậu ấy không sao cả, cậu nhóc kia. Hãy yên tâm đi. Mark chỉ đang dần thức tỉnh và thực hiện cái định mệnh của kiếp trước mà thôi.”
“Ray là kẻ thù, phải giết.” Mark lảm nhảm.
“Ôi, Mark thân yêu, cậu không cần phải nhọc sức vào lúc này, trò vui mới bắt đầu. Chúng ta hãy cứ từ từ và đùa giỡn với bọn chúng.”
Hắc Hà cười nham hiểm, và sau cái búng tay, hắn ta và Mark lại mất hút vào cái không gian tăm tối, bỏ lại cả bọn đứng như trời tròng. Những làn khói đen cũng dần tan biến, màn đêm cũng lui dần, và ánh sang của những ngọn đen chào mừng của ngày Noel sắp tới lại càng rực rở hơn. Ray nhận thấy mình đang đứng trên đại lộ Thiên Xứng cùng với mọi người. “Cái quái gì thế này?” Cậu nghĩ thầm.
Ray không tin vào những điều xảy ra, nhưng cậu lại lo lắng bởi những gì đã xảy ra. Ray không tin vào Hắc Hà, và những gì xảy ra đêm đó, nhưng cậu lại không biết phải thế nào khi Mark đã thật sự biến mất. Cả ngày hôm sau, cậu không thấy tăm hơi của anh trai mình, Ray đã đi tìm kiếm ở rất nhiều nơi, nhưng không biết là phải tìm ở đâu. Cái lo âu lại càng gia tăng theo thời gian, và nó càng khủng khiếp khi ánh trời chiều dần đi ngủ. Mắt Ray như ứa lệ.
“Ray, em không sao đấy chứ?”
“Chuyện quái quỉ gì đã xãy ra thế hả cô Mel?” Ray sụt sùi, “Cái tên Hắc Hà đó là ai?”
“Đó là một cậu chuyền dài, đó là một thảm kịch.” Mel buồn bả trả lời.
“Cậu nhóc à, cậu phải học dần những gì đang xảy ra, và sẽ xảy ra xung quanh cuộc sống của cậu.” Q Bích trong lần đầu nói chuyện ra chiều nghiêm túc, khuôn mặt không son phấn, mái tóc như úp gáo dừa, “Cậu phải biết một điều, giờ đây Mark là … là kẻ thù của cậu, và sẽ không còn là anh trai hiền lành như ngày xưa đâu.” Giọng TatuTati buồn rầu chua xót.
“Ông nói láo!”
“Đó là sự thật.”
“Một sự thật xằng bậy và vô căn cứ.”
“Nhưng đó chính là cuộc sống của cậu. Căn cứ không thể ăn được. Nhưng cậu có thể chết đấy.” Q Bích nói giọng tông cao chót vót.
“Thôi nào, chúng ta sẽ trễ chuyến quay về thành phố đấy. Mọi chuyện hãy đợi khi về hãy bàn vậy.” Mel từ tốn khuyên can.
“Chẳng có gì phải bàn ở đây cả.”
Rồi cậu bỏ đi một nước, lên chiếc xe, và hướng thẳng thành phố Ray & Juu, thành phố quê hương của mình mà tiến.
“Ôi Ray, sao em về trễ thế này. Anh và mọi người đã chờ em từ chiều tới giờ.” Giọng Mark vui vẻ và đầy hào hứng khi thấy em trai mình vừa bước vào.
“Bọn ta đang chờ con về để cùng nhập tiệc đây. Hôm nay đã là Giáng sinh rồi.” Bố Ray lên tiếng.
“Có quà cho ta không con trai?” Aly nhoẻn miệng cười.
“Quà của anh đâu hả Ray?”
“Cái quái gì thế này?” Ray nghĩ thầm, long đầy hoang mang.