Nó - Chương 9
9161-9
Ngồi trong ô tô của anh hai – hình như đây là lần đầu tiên nó ngồi trong ôtô của anh hai thì phải – Anh hai không bật điều hoà mà mở cửa xe cho gió lùa vào. Một cảm giác thật dễ chịu. Nó nhẹ nhàng ngả người ra sau ghế, vu vơ hát lên một giai điệu tiếng anh quen thuộc, nó thoải mái thả cho hồn mình trôi dọc theo con đường Nguyễn Chí Thanh- Liễu Giai, con đường đẹp nhất Hà Thành.
-Gì mà vui vậy Bi? Bất chợt anh hai lên tiếng – Kể anh nghe thử coi?
Giật mình, nó quay lại nhìn anh cười. Một nụ cười thật thoải mái. Khương Vĩ nhận ra rằng từ mười mấy năm nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó cười, một nụ cười thiên thần, mãn nguyện. Và anh chắc rằng nụ cười này sẽ mãi nằm trong sâu thẳm trái tim anh.
-Không có gì đâu anh, chỉ là em thấy vui thôi.
-Bi hát hay thật đấy, tý đi hát karaoke cả anh nhé. Thấy nó không chịu nói thật, Khương Vĩ cố tình trọc quê, anh thừa hiểu tính nó, anh biết nó sống khép kín, không thích mở rộng lòng mình. Nó sợ. Anh biết điều đó, đó cũng là lý do mà đêm nay anh rủ nó đi chơi. Anh muốn từ giờ trở đi nó phải được sống hạnh phúc, xứng đáng với những gì nó phải được hưởng.
Nó lè lưỡi, lắc đầu – thôi đi anh hai, em không thích, với lại em hát chán lắm.
-Thế em thích đi đâu? Bất chợt anh hai quay qua hỏi nó.
-Ủa, em tưởng anh hai rủ em đi chơi mà?
-Ừ thì anh rủ, nhưng anh có nói là rủ đi đâu đâu, em thích đi đâu anh đưa Bi đến đó.
-Trời, hết ý tưởng. Không ý kiến! Sợ anh hai rồi đấy.
Nó cười, khuôn mặt bừng sáng.- Anh hai hôm nay dễ tính ghê, vậy em thích đi đâu cũng được hả?- Nó hỏi lại vẻ ngờ vực.
-Đúng rồi, miễn không phải lên trời là được. Anh hai cười nháy mắt với nó.
-Anh hai, em muốn ra biển được không, từ nhỏ đến lớn em chưa được nhìn thấy biển, chưa được nghe tiếng sóng vỗ, chưa được nhìn mặt trời lên. Được không anh hai?
Khương Vĩ nhìn nó thoáng qua, không nói câu gì, anh quay ngược xe lại. Phải công nhận anh đúng là một tay lái xe cừ khôi. Không quá một tiếng ô tô chạy anh và nhóc đã có mặt ở biển.
-Bi, nếu bây giờ có một điều ước em sẽ ước điều gì? Anh hai hỏi khi đi bộ cùng nó trên bờ biển.
-Ước? Nó quay qua nhìn anh bằng ánh mắt hơi lạ, rồi nhanh chóng nó quay nhìn biển – Ước, em sẽ ước cho gia đình mình, cho ba mạnh khoẻ, cho mọi người mạnh khoẻ, thành công. Chỉ thế thôi anh hai ạ.
-Không, ý anh là ước cho riêng em cơ.
-Em không có gì để ước cho mình cả, em thấy em đã có đủ rồi.
Không gian như lắng xuống, sóng biển vẫn đều đều vỗ bờ như tình cảm của nó dành cho gia đình mình, đều đều, đều đều, dù cho mặt biển hiền hoà hay có giông bão.
Hai người đi một hồi lâu thì đều cảm thấy mỏi chân nên ngồi xuống bờ cát ngắm biển. Gió lạnh thổi khiến nó rùng mình. Khương Vĩ quay qua nhìn khuôn mặt thân yêu của nó, anh cởi áo khoác ngoài ra choàng qua người cho nó.
Nó khóc…
Cũng không biết làm gì hơn, anh ôm chặt nó trong lòng mình.
Anh khóc….
********************************************
Hôm sau, khi đi học về tới cổng, nó giật mình khi thấy trước nhà mình còi xe cấp cứu kêu inh ỏi, nó lao nhanh vào trong nhà.
Là anh hai, anh hai bị ngất. Nghe cô Lan nói, thì anh hai đang ngồi xem TV bỗng nhiên ngã ra sàn nhà. Nó sững người, thẫn thờ.
Trong nhà bây giờ không còn ai, ba và chị Khả Chi đều theo xe cấp cứu vào viện.
***********************************************
Buổi học chiều hôm đó diễn ra với nó thật như cực hình. Nó bồn chồn, lo lắng. Nó thật sự không yên tâm về tình trạng của anh hai.
-Tùng Lâm, lúc về cậu có đi đâu không?-Bất ngờ nó quay qua hỏi Tùng Lâm, ánh mắt như van xin đừng có trả lời là bận.
-Không, tớ không bận gì, có vấn đề gì không Khang Vĩ.
Tùng Lâm thấy bất ngờ trước câu hỏi của nó và hình như cũng hiểu được tâm trạng của nó lúc này. Tuy rằng anh không biết gì về chuyện đang xảy ra với nó.
Giờ tan học chiều hôm đó, một chiếc xe đen lao nhanh trong mưa, thoáng chốc đã dừng lại trước cổng bệnh viện Bạch Mai.
-Ba, chị hai, anh con sao rồi ạ.? Nó hỏi nhanh khi vừa nhìn thấy hai người.
-Không sao đâu em, chỉ bị cảm lạnh thôi. Các bác sĩ đang làm xét nghiệm lần kiểm tra.
– Mày câm đi, mày có biết vì sao mà nó bị như vậy không hả? Vì mày đấy, không vì mày đêm qua lôi nó đi ra biển thì đâu ra như vậy hả, ,mày là đứa chuyên đem tai hoạ cho cái nhà này mà.
Kèm theo câu nói là một cái tát như trời giáng. Nó choáng váng. Máu trong mồm ứa ra, chảy dài trên cằm, lăn xuống vai áo, ngực áo, nó ngã nhào sang bên.
-Ba làm gì vậy, ba, ba làm gì…Tiếng chị hai vang ù trong tai nó, nó không còn nghe rõ nữa.
Trước khi nó đập người vào tường thì bàn tay ai đó nắm lấy nó, đỡ nó, cho nó một chỗ dựa. Nó không mở mắt ra nhìn, nó không muốn nhìn người đó. Tĩnh lặng, đau đớn…
– Anh Lý, anh làm gì thế, sao anh lại…
Tùng Lâm ngạc nhiên nhận ra dọng người phụ nữ vừa nói. Dọng nó quen thuộc với nó mười mấy năm nay.
– Má- Tùng Lâm kêu lên như reo.
-Ủa, làm gì ở đây vậy con trai? Bà bác sĩ mặc blue trắng bất ngờ khi nhận ra đứa con trai quý tử của mình. Nhưng bà cũng không quan tâm nhiều đến việc tại sao hắn lại ở đây, quay qua ông Lý bà nói tiếp.
-Anh Lý, anh đừng làm vậy mà, chẳng nhẽ anh không thể quên được quá khứ sao, mà anh có quên được hay không thì cũng không được như vậy chứ, dù sao đi nữa thì đây cũng là con trai anh và bạn thân của tôi. Anh làm như vậy không sợ bạn tôi dưới suối vàng đau lòng sao? Anh đối xử với nó như vậy đáng mặt người cha sao? Anh tồi lắm, anh hèn hạ lắm…
Không kìm nổi cơn giận, bà ta cho một tràng, biết má mình đã lâu nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy má mình giận như vậy. Thật không ngờ má mình lại quen biết với gia đình nhà Khang Vĩ, nó lẩm nhẩm.
Có lẽ bây giờ hắn đã hiểu tại sao Khang Vĩ lại luôn tỏ ra buồn buồn như vậy, và có lẽ bây giờ hắn cũng đã hiểu tại sao nó lại có vết thương như lần trước. Bất giác, hắn ta quay lại nhìn nó xót xa.
-Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà, quên chuyện này đi.
-Để tôi yên.
Khang Vĩ giằng tay hắn ra, lao đi trong mưa. Bên tai nó lúc này không còn nghe thấy gì nữa, mắt nó không còn nhìn thấy gì nữa. Giữa trời mưa như trút nước, một tiếng phanh xe gấp như rơi sâu vào biển nước, và rồi bị biển nước nuốt gọn vào trong lòng của nó, tiếng mưa rơi, tiếng gió gầm như náo loạn cả gầm trời. Máu chảy hoà với nưới, đỏ một màu như ai đó nhuộm phẩm…