Nó - Chương 8
9161-8
ngày …tháng… năm…
Nhật ký thân, hôm nay thật bất ngờ, mình lại gặp một người con trai thật lạ lùng, nhưng cuốn hút. Có lẽ hắn cũng trạc tuổi mình. Nhưng trông hắn thật buồn. Tại sao vậy? Nhìn hắn thật đáng yêu, trông khuôn mặt thật nam tính với mái tóc cắt ngắn ôm sát đầu. Tuy nhiên điều đó không làm giảm đi sự đáng yêu của hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy nhóc tim mình có cảm giác rất lạ. Mình bị sao đây? Hắn là một đứa con trai mà, tại sao mình lại có cảm giác này chứ.? Điên rồ thật…
Mình cũng đã có một hành động thật mất lịch sự. Khi Hải Nhi khen hắn trước mặt mình, không hiểu tại sao mình lại trả lời một câu như thế không biết. Không phải mình cố tình trêu chọc nhóc, chỉ là mình muốn có được sự chú ý của nhóc. Trước mặt nhóc mình thể hiện rằng mình có thể nói tiếng Anh, có thể nói tiếng Pháp…Nói chung, mình chỉ muốn nhóc để ý đến mình. Nhưng mình đã làm gì đây, mình không hiểu mình đã gây ra chuyện gì nữa. Một câu tiếng anh không nghĩ, một câu thật buồn. Mình đã cầu trời để nhóc không hiểu tiếng anh, nhưng…Chắc ngay cả người phiên dịch cho ba cũng không giỏi tiếng anh bằng nhóc. Xấu hổ quá đi.
*******************************
Ngày…tháng…năm…
Thật bất ngờ, bọn mình lại học chung lớp với KV. Không biết tại sao nhưng mình lại luôn nghĩ về KV vậy? Mình là gay sao? Đúng không? Nếu vậy thì thật đáng sợ, mọi người sẽ nghĩ sao? Ba nghĩ sao? Má nghĩ sao đây? Mọi người liệu có chấp nhận không…
Không, không phải, chỉ là thứ tình cảm mới lớn thôi, chắc ai cũng vậy đúng không. Chắc vậy mà.
Nhưng tại sao, tại sao hôm nay nhìn thấy nhóc trong lớp mình không thể nào tập trung học được, không thể nào. Nhóc hôm nay thật đẹp, mình thích hình ảnh nhóc cười sáng nay. Mình thích nhìn như vậy. Trông nhóc như một thiên thần.
Chúa ơi, nếu quả thật chúa bắt con chịu kiếp sống này, con cầu xin chúa hãy ban cho con một người, người mà con thương yêu, người mà có thể yêu con nhiều như con yêu người ấy. Con cầu xin người hay ban tặng nhóc cho con. Nếu thật sự con không giống những đứa con trai khác, con cầu xin người hay ban cho con một chút hạnh phúc, dù là nhỏ nhoi thôi, dù là hạnh phúc của con bị người khác coi thường, chà đạp. Nhưng con nghĩ chỉ cần con có được hạnh phúc và đem hạnh phúc đến cho người con yêu thì dù thế nào con cũng chịu được. Và con nghĩ chúa đã không công bằng khi sinh ra con, vậy thì chúa làm ơn hãy cho con chút hi vọng rằng con có thể có được hạnh phúc, và con có quyền hạnh phúc…
*********************************************
-Này, Bi hôm nay rảnh không, đi chơi cùng anh. Anh hai ở đâu nhảy ra chặn đường nó.
Dù thấy anh hai đã thay đổi nhiều, nhưng tạm thời nó chưa thể quen với không khí mới này, tỏ vẻ ngại ngần, nó nhìn anh cầu hoà:
-Anh hai à, thôi để em ở nhà, em còn nhiều việc lắm. Anh hai đi một mình nhé.
Khương Vĩ chưa kịp trả lời thì Khả Chi ở đâu chen vào:
-Ái chà, chuyện lạ à nghe, hôm nay anh hai nhà ta bỏ chị hai ở nhà rủ Bi đi chơi cơ đấy, bất ngờ à. Chuyện gì vậy, hôm qua ăn nhầm cái gì à?
Trước câu nói bất ngờ của chị hai, nó thấy ngượng ngượng. Mọi ngày đi chơi đâu Khương Vĩ cũng rủ chị hai đi, nhưng lần này anh rủ nó đi. Đúng là một bất ngờ lớn.
-Ê chị có muốn yên thân sống qua hôm nay không? Hay để tui….
-Ê này, được rồi, được rồi…Chị Khả Chi ngậm ngùi thua cuộc, trước khi hạ màn chị quay mặt lại lè lưỡi doạ:
-Khương Vĩ, hãy đợi đấy.
Nó thấy hai người đang tranh cãi thì cố ý lẩn lên phòng, từ trước đến giờ khi hai người có cuộc vui hay cuộc buồn gì thì nó cũng luôn đứng ngoài, không tham gia. Nhưng nó có nhanh cũng không bằng câu nói của anh hai;
-Bi, chuẩn bị đi nhé, 7h tối đi cùng anh.
Nó quay lại cười. Thật ra nó cũng muốn đi chơi cùng anh nhưng… sợ. Nó biết rằng một cái chun đang căng hết cỡ mà bất chợt bị làm chùng nhanh thì dù sớm hay muộn cũng sẽ đứt – Nhanh chóng bước lên phòng mình, để lại phía sau một cảm giác khó tả.
-Này – chị hai khều nhẹ vào tay Khương Vĩ. Chuyện này là sao đây? Hôm nay sao em lại rủ nó đi chơi vậy?
-Chị biết làm gì, chuyện đàn ông con trai.
-Đàaan ông con traiiiiiiiiiiiiiiii, chị Khả Chi kéo dài lời nói kiểu giễu cợt, miệng chị lúc này nhìn trông thật muốn ghét. Em không được bắt nạt nó đâu đấy. Dù muốn hay không nó cũng là em trai em, và chị nhắc cho em biết nó khổ hơn em nhiều lắm, khổ từ khi sinh ra đến bây giờ nên em không được bắt nạt nó nữa nghe chưa.
Khương Vĩ quay lại nhìn chị, ánh mắt anh thật chân thành.
-Được rồi chị hai, em biết rồi.
-Tốt, em phải biết điều này từ lâu rồi mới phải. Hai đứa đi cẩn thận, đừng về khuya quá không ba mắng nó.
– Yes sir.
****************************************
Cộc…cộc…
-Bi, đi được chưa? Tiếng anh hai ngoài cửa.
-Anh xuống nhà đi, em xuống bây giờ đây. Em làm nốt bài tập cuối là xong.
-Trời ạ, cái thằng này. Hết biết luôn. Nhanh lên, cho Bi 2p để hoàn thành tất cả.
Nó bước từng bước xuống cầu thang, dưới nhà, mọi người đang ăn tối. Tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng thìa bát va vào nhau nghe đến vui tai.
Nó bước xuống đến nửa cầu thang thì có người nhận ra nó.
-Bi, em đó hả? Đúng không vậy?
Sau tiếng nói như tiếng kêu kinh ngạc của chị hai, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía nó. Trên cầu thang lúc này dường như đèn đều tắt hết, mọi ánh sáng đều chiếu rọi vào nó. Nó long lanh bước từng bước trông như một hoàng tử, không lúc này phải nói nó trông như một thiên thần mới đúng.
Hôm nay nó mặc một bộ đồ thật đẹp. Áo sơ mi trắng ôm sát người, để lộ ra những đường cong tuyệt vời trên cơ thể mình, cúc cổ nó không cài tạo không gian cho bộ ngực tuyệt vời của nó lộ ra ngoài. Thân thể nó đẹp như một bức tượng được đắp bằng thạch cao, với đường nét, với cơ bắp và sự quyến rũ của sức trẻ.
Vạt áo sơmi dài, đuôi hơi lượn, được đi cùng bộ với chiếc quần jean đắt tiền hiệu D&G. Dáng nó cao, thanh thoát, cơ thể đầy đặn cân đối càng tôn thêm vẻ đẹp cho bộ quần áo. Hôm nay nó không để kiểu tóc thông thường, mà dùng sáp tạo cho mình một phong cách mới mẻ, khác hẳn với ngày thường. Tóc phía trước trán được nó vuốt cho dựng đứng lên, tóc hai bên mai được vuốt gọn ra sau. Tóm lại trông nó hôm nay không thể chê vào đâu được.
Nó đã bước xuống bậc thang cuối cùng nhưng mọi người vẫn chưa hết ngẩn ngơ.
-Dạ, mọi người sao vậy ạ?
-.?.????
-.?.???
-Không sao đâu, tại hôm nay trông em khác quá. Chị hai lên tiếng phá vỡ không gian.
Nó nhìn chị cười, quay sang Khương Vĩ nó nhắc.
-Anh hai, đi chưa ạ?
Giật mình, Khương Vĩ bối rối.
-À…rồi…tất nhiên.
Nó chào mọi người rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Nó đi rồi để lại trong bàn ăn một không khí thật lạ, đầu bàn bên kia ba nó không còn vui vẻ nói chuyện nữa mà đang đăm chiêu suy nghĩ về một điều gì đó đang rất xa xôi. Chị Khả Chi đang cười rạng rỡ hạnh phúc, và tất nhiên là vô cùng hãnh diện về thằng em mình. Cô bé ngồi cạnh mẹ dường như đang mơ về một điều gì đó xa vời, trông cô thật hạnh phúc, cô cười một mình, e lệ.
Nhưng trái tim của ai kia thì đang đập loạn nhịp, nó không thể nào khống chế được vì hình bóng ai kia. Nó thổn thức, buồn….