Nó - Chương 6
9161-6
Anh tìm thấy tận đáy hộp, một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy được gấp làm tư. Mở ra, mảnh giấy không còn rõ nét mực nữa, nó bị nhoè đi vì những giọt nước và dấu vết của thời gian. Phải khó khăn lắm anh mới đọc được những dòng chữ nhỏ trong đó.
”Hôm nay sinh nhật mình, 8 tuổi rồi này, sinh nhật vui vẻ, Khang Vĩ. Mình muốn được ôm ai đó quá”
Anh không còn cầm được nước mắt nữa, mặc cho nó chảy dài trên má, cũng không lau. Thật lòng anh cũng không hiểu tại sao mình lại nhẫn tâm và vô tình đến vậy.
Ép chặt vào ngực anh, nó thở đều đều, ngủ yên lành. Anh chưa bao giờ cho nó cơ hội được gần gũi mình, gia đình chưa bao giờ cho nó cơ hội được sống thoải mái trong căn nhà này. Ba tàn ác với nó, anh vô tình với nó nhưng chưa bao giờ nó thôi yêu thương hai người.
Anh biết, anh biết ba vì quá yêu thương má mà không thể chịu nổi cú sốc tinh thần khi má mất. Bao nhiêu đau thương, hờn giận ba đem trút lên đầu nó. Nó giống má, nhìn nó ba lại nhớ đến má vì vậy mà ba luôn luôn xa lánh nó, quát mắng nó, thậm chí là đánh nó. Nhưng anh biết, ba làm vậy chỉ để thoả nỗi nhớ mong, thoả nỗi lòng của mình chứ thật lòng ba, ba thương nó nhất nhà. Những đêm anh thấy ba thức xoa dầu vào vết bầm tím cho nó, những đêm nó sốt cao ba thức trắng đêm thay khăn cho nó, rồi thì những lần ba nhốt nó, bắt nó nhịn ăn ba cũng nhịn ăn theo những hành động này đã giúp anh nhận ra điều đó. Nhưng ba không thể chấp nhận nó vì sao ư? Anh hiểu rằng đơn giản vì nó quá giống má anh, giống cả tính tình lẫn hình dáng.
Hôm trước, khi anh thấy nó bị ba đánh, mắng. Khi anh thấy ba tống nó ra ngoài anh chợt thấy thương nó vô cùng.
Đêm trước đó, anh thấy nó nằm gục trước của phòng mình, người run cầm cập. Nó sốt cao. Anh biết rõ lỗi không phải tại nó, không phải nó lười học. Anh cũng biết rằng, từ nhỏ nó không được bàn tay người mẹ chăm sóc, không được hơi ấm từ cha. Phải chăng đây là lý do mà nó thường xuyên đau ốm? Vậy mà nó không hề nói gì. Im lặng nghe ba mắng, không giải thích. Rồi thì khi ba cáu quá, lỡ tay làm nó bị thương, máy chảy đầy sàn nhà, chợt lúc này đây anh mới nhận ra một điều, một điều rất bình thường – Nó là em trai anh, một đứa em tội nghiệp.
Bất chợt nó trở mình, nằm sấp lên người anh ngủ. Anh thấy vậy thì không khỏi buồn cười, thằng nhóc thật dễ thương, suốt ngày bị mắng, bị anh lạnh nhạt vậy mà lúc nào cũng tình cảm với anh. Một làn gió nhẹ thổi qua, anh chợt nghĩ rằng nếu suốt đời này nó ở bên anh, anh sẽ chăm sóc nó, bù đắp nó suốt cả đời mình. Xoa nhẹ đầu nó, đặt lên trán một nụ hôn rồi anh cũng chìm dần vào giấc ngủ.
************************************************** *******
Từ lúc tan học đến giờ hắn vẫn chưa thấy hết mừng, cũng không hiểu tại sao mình lại mừng đến vậy? Trời, kỳ cục, học chung với tên nhóc bướng bỉnh đó thì có gì đâu mà vui kìa.???
Nói không phải khoe chứ, hắn là một tên không bao giờ biết buồn, hắn sống trong một gia đình đầy đủ và ấm cúng từ nhỏ. Trong gia đình, nó được ba thương yêu, được má chăm bẵm. Nó không có khái niệm buồn, đúng hơn là con người hắn không biết buồn là gì. Không bao giờ thấy hắn không vui vẻ. Hắn học giỏi, ngoan ngoãn, là niềm tự hào của cả gia đình – Một gia đình bề thế.
Hắn mỉm cười vu vơ trong bữa ăn, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nghĩ đâu đó. Thái độ yêu đời kiểu áp thấp nhiệt đới này không khỏi khiến cho ba má nó ngạc nhiên.
-Này bờm, ăn cơm đi chứ, làm gì mà vừa cầm đũa xỉa răng, vừa cười duyên kiểu Súy Vân thế con? Má hắn nhận ra sự khác thường ở cậu ấm.
-Hôm nay học buổi đầu ở trường mới con thấy có hợp không? Ba hắn hỏi.
Miệng nó đang ngoác rộng đến mang tai cũng tạm thời ngậm lại. Nhìn mặt hai bô lão nó nhăn nhở cười duyên.
-Hì hì hì, ba má có ý kiến gì ta?
-Cái thằng này, đang treo tâm hồn ở nơi nào vậy con? – Má nó cằn nhằn – Ba hỏi con hôm nay ở trường thế nào?
-Dạ trừ những cái không tốt ra còn đâu đều tốt cả ạ. Mà ba yên tâm, con trai ba giỏi thế này, lại đáng yêu thế này làm gì có ai dám gây khó dễ. Má nhỉ?
-Vâng thưa anh, thôi anh ăn nhanh rồi lên học bài đi. À mà này, cậu bé hôm qua con đưa về đâu rồi? Má thấy ông Lương nói cậu ta học cùng trường con hả? Mà bị thương như vậy sao không giữ cậu ấy lại nghỉ ngơi mà đi học làm chi?
-Má ơi, con cũng đã cố giữ lại rồi nhưng không được, cậu ta không chỉ học chung trường với con mà còn học chung lớp luôn đó má. Hic, hic má thân yêu ơi, nếu năm nay con học không đứng đầu lớp được má thân yêu đừng giận con nhé. Có gì má tìm cậu ta tính sổ.
-Sao vậy con trai? Con trai ba gặp phải đối thủ hả? Hahaha, thật không ngờ cũng có ngày con trai ba cam chịu thất bại à. Tiếc là sáng nay ba mới đi công tác về nếu không đã gặp đối thủ của con rồi. Tiếc quá ta.
-Trời ba ơi, nhắc đến làm chi cho đau lòng con, cậu ta chắc thuộc hàng dị nhân quá. Học ác như con tê giác, môn gì cũng đứng vào vị trí đỉnh của lòng chảo, điểm tổng kết cao tít trên cành mít, kể cả môn thể dục cũng không nhường cho ai cả. Thật là hết biết luôn. Thôi con hơi mệt, conlên phòng ngủ trước đây, chúc ba má ngủ ngon ạ.
Nói xong, hắn quay đi, thật không hiểu sao mỗi lần nhắc đến tên thằng nhóc đó tim mình lại loạn nhịp vậy ta. Mà hắn tên gì nhỉ, Khanh Vĩ. Một cái tên rất ấn tượng đấy chứ. Không biết bây giờ hắn đang làm gì nhỉ? Vết thương như vậy liệu có sao không. Ơ kìa, lạ thật, có sao hay không sao thì liên quan gì đến ta đây chứ, ờ nhưng phải công nhận thằng nhóc dễ thương thật, chỉ tội trông buồn quá. Mà mình bị ma ám hay sao vậy cà, hắn là con trai, mình cũng là con trai mà sao lại có cái cảm giác này chứ. Điên thật rồi. Lạy chúa tha tôi ạ.