Nó - Chương 4
9161-4
– Thật không biết có phải duyên số không mà tôi và cậu lại học chung trường, hơn nữa lại học chung lớp nữa ta? Tùng Lâm thấy nó bối rối nên nhanh miệng nói luôn.
– Làm ơn để tôi yên được không, tôi mệt. Nó dường như phát tín hiệu không muốn nói chuyện. Mà cũng phải thôi, nhìn nó trông mệt mỏi không chịu được.
Buổi học hôm đó trôi qua trong im lặng, sau mấy câu chào hỏi sơ qua nó dường như không nói thêm lời nào nữa. Qua danh sách điểm của lớp Tùng Lâm biết rằng nó quả thật là một dị nhân. Đứng đầu tất cả các môn học với điểm số cao tít trên cành mít. Mà quả thật ngay cả môn thể dục hắn cũng không nhường cho ai. Đúng là dị nhân, hắn khẽ lắc đầu khi đọc bảng điểm của lớp mới. Thời gian trôi đi, nhoáng cái 5 tiết học đã trôi qua, đang còn cất sách vở vào cặp hắn đã thấy nó tót ra cửa. Hắn khẽ lắc đầu rồi cũng nhanh chân ra về.
Trời hôm nay mưa, không hiểu sao mưa hôm nay không buồn như mưa hôm trước, phải chăng trong ta có gì đó khác lạ. Hắn thật hiến lành, không như những đứa con trai khác mình quen, dù mình có cau giận, có không lịch sự hắn cũng không tỏ ra khó chịu. Mình có nên chơi với hắn không? Mình buồn à? Không mình không buồn, buồn là gì chứ, mà làm bạn làm gì, nói chuyện làm gì, mình đã có sách vở làm bạn rồi, thế giới của mình không có chỗ cho một người bạn, mình không thể để cho một người nào vui vẻ sống trong thế giới của mình được, nó vốn đã quá chật hẹp, quá nhỏ bé và quá đủ để chịu thêm những thay đổi mới rồi.
Mình không cô đơn, mình không buồn hihihih… đúng vậy mình là gì mà buồn chứ, vì mình mà nhiều người phải khổ sở rồi , mính lấy quyền gì mà buồn chứ, lấy quyền gì chứ? Nhưng mình không buồn thật, không buồn thật…thật mà…Nó khóc.
Hôm nay ba không đón nó, chuyện hôm trước đã khiến ba giận, ba cũng không đi tìm nó, nó biết với ba nó là gánh nặng, nhưng nó không biết phải làm gì, phải cố gắng ra sao để ba không còn buồn nữa. Nó thật không biết.
Nó bước vào cổng, mặt cúi gầm, khép nép, không biết sau cơn say hôm qua ba còn giận nó không.
– Cậu ba, cậu ba đi đâu suốt đêm qua vậy? Cậu ba có sao không, có đói không? Vừa thấy nó bà Lan hỏi một tràng, miệng bà xuýt xoa, bà cầm tay nó lắc qua lắc lại. – Cậu có biết mọi người lo cho cậu thế nào không, sáng nay khi cô hai nhìn thấy cậu đi vào trường học thì chúng tôi mới yên tâm được.
– Cô, xin lỗi cô, con không sao ạ, ba con có nhà không cô? Chị hai con đâu ạ? Nó hỏi lại bà để tránh phải trả lời câu hỏi của bà, nó biết bà thực sự quan tâm nó nhưng lúc này nó thật sự mệt mỏi và không muốn nói chuyện gì cả.
– Có, ông chủ và mọi người đang ở nhà, hôm nay nhà ta có khách, nghe nói là khách của ông chủ bên Hồng Kông sang chơi.
– Cám ơn cô ạ, con mệt quá, con muốn ngủ một tý. Nói xong nó nhanh chân bước vào nhà, để lại mình bà đứng đằng sau với cái nhìn đau xót và ái ngại.
Trong nhà, ba nó và khách khứa đang nói chuyện rất sôi nổi, thấy nó bước vào câu chuyện chững lại. Ba nó giới thiệu nó cho những vị khách có mặt ở đó. Có khoảng 4 người trông như một gia đình thì phải. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Trung, đôi khi hai người con của họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh và cả tiếng Pháp.
Quả thật họ là một gia đình hạnh phúc, nhìn cách nói cười của các thành viên trong gia đình và cử chỉ âm yếm họ dành cho nhau mà nó thoáng tủi thân. Nó cúi đầu chào khách, chào ba nó rồi nhanh chân bước lên nhà. Tuy nhiên nó có nhanh chân đến mấy cũng không nhanh bằng câu nói của vị khách.
– Con ngồi đây nói chuyện đã, bác đã gặp các anh chị con rồi chỉ có con là chưa gặp. Nói rồi ông nở một nụ cười ấm áp. Nó thấy nụ cười của ông mà không đành lòng bước đi.
– Ủa, mà em chỉ thấy anh Lý nhắc đến hai người con là Khả Chi và Khương Vĩ thôi chứ đâu có nghe nói đến anh có đứa con thứ ba vậy? Người phụ nữ lên tiếng. Nhưng nhanh chóng bị chồng mình huých nhẹ vào sườn. Tuy nhiên thái độ đó đã quá muộn, dù sao cũng đã nói ra.
Ông Lý mím môi, cúi đầu xuống định nói gì đó, nhưng cũng chưa biết nói thế nào và nói ra làm sao. Cũng may lúc đó chị hai nó xuất hiện:
– Bi, em không sao chứ, em ăn gì chưa? Em đi đâu suốt đêm qua làm chị lo quá. Chị nó nói một hơi mà không để ý đến những vị khách đang ngồi trên bàn trà. Vừa nói chị nó vừa lắc mạnh tay nó như thể muốn nó phải giải thích hết mọi chuyện ngay lập tức.
Thấy tình thế không hay cho lắm, ông Lý lấy dọng đằng hắng vài tiếng, lúc này chị Chi mới để ý thấy sự vô duyên của mình nên bẽn lẽn xin lỗi.
– Con xin phép cô chú, con xin phép ba, con đưa em con lên nhà.
– Con đi đi. Ba nó trả lời lạnh lùng, còn mấy vị khách thì ngẩn ngơ nhìn nhau.
Nó bước đi theo chị hai còn nghe thấy hai đứa nhóc nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh:
– Anh ta thật đẹp trai phải không anh? Dọng người con gái.
– Có thể, anh cho là như vậy. Nhưng anh không thích hắn, không thích tẹo nào cả.
Sau 24h vừa qua, nó tưởng rằng khi về nhà sẽ bị ba nó cho một trận te tua, nhưng không biết là may hay không may mà nhà nó có khách. Sau bữa cơm tối ba nó nói anh hai qua phòng nó ngủ để nhường phòng của mình cho khách. Thật ra không phải nhà nó không đủ phòng cho 4 người họ ở, nhưng do lâu không có khách ở lại qua đêm nên các phòng khác đều không được thường xuyên quét dọn. Giờ chỉ còn lại một phòng là dùng được, đành để cho thằng con trai của họ ở phòng của anh hai nó, còn đứa con gái thì ở chung với chị hai. Chắc mai là ổn thôi.
Theo lệnh ba nó, anh hai đành ngậm ngùi mang chăn chiếu sang phòng nó. Gõ cửa mãi không thấy nó ra mở , lại thấy cửa không khoá nên anh nó tự động đẩy cửa bước vào.
Quả thật đây có thể là lần đầu tiên trong năm nay anh nó bước chân vào phòng nó. Từ lâu rồi khi mà đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện anh nó cũng đã không còn ghét nó như trước nữa. Tuy nhiên anh nó cũng không muốn quan tâm đến nó nhiều.
Thật bất ngờ, tưởng rằng phòng của nó phải bừa bãi, bẩn thỉu đến không tưởng được chứ không nghĩ rằng nó gọn gàng và ngăn nắp như vậy. Anh hai nhìn khắp phòng một lượt, bất chợt dừng lại ở đầu giường nó, nơi đó có treo một bức ảnh chụp chung cả gia đình, nhưng rách. Và được nó chắp vá lại bằng băng dính. Phải rồi, cách đây 8 năm khi được ba yêu cầu chụp ảnh, anh đã không đồng ý chụp vì có mặt nó, anh không thích cho nó đứng chung với ba ba con. Rồi thì khi có ảnh, anh đã cầm tấm ảnh xé nát thành nhiều mảnh. Khi đó anh còn nhớ rõ khuôn mặt của nó. Khuôn mặt thất vọng, buồn, nhưng nó cũng không nói gì chỉ cúi xuống nhặt hết từng mảnh giấy rồi chạy đi. Chị hai biết chuyện mách ba, nhưng nó nói với ba là không phải. Không biết ba có tin không nhưng ba không nói gì chỉ nhìn nó rồi bỏ đi. Vậy mà bây giờ. Cũng không có bức ảnh nào khác trong căn phòng này. Đang miên man suy nghĩ bỗng nghe tiếng cánh cửa phòng tắm bật mở.
– Anh hai, anh hai vào hồi nào mà em không biết vậy? Nó vừa lau đầu vừa hỏi. Trông nó lúc này đẹp như một con công vừa tắm, trên người nó chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân hình nở nang cân đối. Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống vai, xuống ngực trông thật khoẻ khắn. Thấy anh hai nhìn nó lâu lâu, nó bất chợt thấy hơi ngại. Thay đổi thái độ của nó khiến anh hai chợt bừng tỉnh.
-Không có gì đâu, tại anh gõ cửa không thấy ra mở với lại anh thấy cửa mở nên…nên…anh vào. Lần đầu tiên anh hai nó bối rối.
Nó mỉm cười, chải lại mái tóc bằng tay:
-Vâng, tại em đang tắm. Anh ngủ trên giường nhé, em ngủ dưới sàn nhà. Nó nói và nhanh nhẹn bê chăn chiếu xuống.
-Bi, em không thích ngủ cùng anh hả?
Nó sững người, đã lâu lắm rồi nó không, à mà không cõ lẽ đây là lần đầu tiên anh hai gọi nó bằng tên này…