Nó - Chương 2
9161-02
Nhìn nó xiêu vẹo bước lên phòng, bà khẽ lắc đầu thở dài. Nó là con của ông chủ và cô chủ quá cố của bà. Bà vào làm cho nhà cô chủ từ khi còn trẻ, khi cô chủ theo chồng về đây bà cũng theo sang. Rồi thì bà gặp được người mình yêu và kết hôn. Ông Trung, chồng bà là một người nhanh nhẹn hiền lành, ông rất giỏi võ và vui tính. Nghe nói trước khi ông theo lái xe cho ông chủ thì ông đã là võ sư thì phải.
Được cả hai vợ chồng ông bà chủ quý mến nên ông bà cũng làm luôn ở đây mà không muốn chuyển đi đâu nữa.
Mọi chuyện cứ tưởng như vậy là êm đẹp nào ngờ… Bà chủ của bà khi sống sinh được ba người con. Người con cả là Khả Chi, người con thứ hai là Khương Vĩ, và nó là người con thứ ba Khanh Vĩ. Ngày bà sinh nó ra cũng là ngày tồi tệ nhất của cả gia đình. Vì sinh khó mà sức bà lại yếu nên sau khi sinh thì bà qua đời. Ông Lý vì quá yêu thương bà mà không thể chấp nhận sự thật này, bao nhiêu đau đớn, yêu thương ông đem đổ hết lên đầu nó. Ông giận hờn, ông dằn vặt, ông xót xa. Từ một người hiền lành ông trở thành một tên nghiện rượu, ông hay cáu gắt, cau có.
Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng cái đã 7 năm trôi qua, giờ này ông đã thay đổi cũng không còn cáu gắt, không còn bặm trợn với mọi người nữa, nhưng với nó thì không thay đổi. Ông chưa bao giờ thay đổi quan điểm rằng vì nó mà vợ ông mất. Cũng như chưa bao giờ quên được bà. Phải chăng vì nó giống bà như đúc.
Nó thừa hưởng từ bà một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh, vầng chán cao, sống mũi thẳng. Nhìn nó trông thật cuốn hút. Bạn bè ông đến chơi đều thốt lên rằng nó như bản in lại của má nó. Điều này càng làm ông ghét nó, trong thâm tâm mình thì không phải vậy, ông không hề ghét nó, thậm chí ông thương nó nhất trong số ba đứa con ông, nhưng không hiểu sao ông không thể không giận nó, không phải ông không giận nó mà là giận vợ ông. Bà đã nói với ông là cùng ông sống đến đầu bạc, răng long vậy mà tại sao bà nỡ bỏ ông đi chứ.
Trong gia đình, nó luôn là người chịu thiệt thòi nhất. Nó thường xuyên nhường nhịn anh chị nó, ông mắng nó nó cũng không cãi lại, ông đánh nó đau, nó nhìn ông nói xin lỗi mặc dù đó là những trận đòn vô lý mà do ông trút giận lên đầu nó. Điều này càng làm ông điên tiết lên, không vì lý do gì mà đơn giản là vì vợ ông cũng vậy, mỗi khi ông có chuyện không vui, ông bị ức chế, chèn ép trong làm ăn ông đều trút hậm hực lên bà, và bà cũng như nó, nhẹ nhàng nhẹ nhàng…Cho đến khi ông biết mình không thể sống thiếu bà thì bà ra đi, bỏ lại ông một mình cùng với nó.
Cuộc sống của nó cứ thế trôi đi, trôi đi, không mục đích, không tham vọng và cả không ước mơ. Đối với nó cuộc sống là phải làm hài lòng ba, làm vui lòng anh hai, làm cho mọi chuyện của nó càng ít được nhắc đến càng tốt. Nó không biết gì ngoài việc học, học – học – học. Nó sống trong một gia đình đầy đủ, một người cha giàu có nhưng ít ai thấy nó cười, mặc dù biết rằng với khuôn mặt thiên thần của nó, chỉ cần nó cười bầu trời đang âm u cũng như trong xanh trở lại, mặt biển có bão cũng dần lặng yên, êm ả. Nó lớn lên trong đau thương, trong dằn vặt, trong vô vọng.
Theo thời gian rồi nó cũng lớn lên, càng lớn, nó lại càng giống má, khuôn mặt càng đẹp, đôi mắt thiên thần, thân thể tráng kiệt. Sau thời gian học ở trường nó thường theo ông Trung, chồng bà Lan học võ. Vì thấy nó hiền lành, ngoan ngoãn mà ông bà coi nó như con ruột, có gì cũng bao che., cảm thông nó. Những gì ông có ông đều truyền dạy lại cho nó, có thể nói bây giờ nó còn giỏi hơn cả ông thời mà ông đang còn sung sức nhất.
Cũng không hiểu tại sao nhưng anh trai nó cũng không thích nó cho lắm thì phải. Thông thường, ngoài ba là người không ưa nó, thì anh hai là người hay kiếm chuyện với nó nhất. Cũng chỉ vài việc nhỏ nhặt thôi, nhung cũng đủ làm cho tinh thần của nó không thể bình yên được. Tuy vậy nhưng nó chưa bao giờ giận, không bao giờ giận.
Hôm qua quả là một ngày tồi tệ với nó, vì muốn đuổi theo thành tích là vừa lòng ba, mà nó lao vào học như con thiêu thân, rồi đến trước ngày thi, vì làm vệ sinh lớp học mà nó ra xe muộn, tức mình ông Lý cho nó đi bộ về. Trận mưa hôm đó khiến nó nằm mê man cả đêm, trận mưa hôm đó cũng khiến nó chỉ được 7.5 điểm thi của ngày hôm sau. Trận mưa hôm đó khiến cho nó bị ba mình sách cổ tống ra khỏi nhà cùng một vết rách dài trên đỉnh trán. Và trận mưa hôm đó cũng khiến cho hôm nay nó phải đến thi muộn