Nó - Chương 15
9161-15
-Kính cong…kính cong…
Tiếng chuông cửa chợt reo vang, bà Lan nhanh chân chạy ra mở.
-Con chào cô, con là bạn Khang Vĩ, con đến thăm bạn.
Dọng một người con trai quen thuộc vang lên, dừng đũa, nó quay ra ngoài, nơi có tiếng nói.
-Tùng Lâm. Trời, làm gì mà tìm đến tận đây vậy, mà sao lại tìm được nhà tôi thế? Nó ngạc nhiên hỏi người đang bước vào.
Không trả lời ngay câu hỏi của nó, Tùng Lâm đưa mắt chào mọi người trong phòng.
-Con chào các cô chú ạ, con xin lỗi con không biết là gia đình mình đang ăn tối.
-Không sao đâu em, em tới tìm Bi, à quên Khang Vĩ hả? Chị hai nhanh miệng đỡ lời nó.
-Em vào đây ngồi chơi, đợi nó chút nhé.
Thấy việc mình xuất hiện lúc này có vẻ không tiện lắm nên hắn ta nhanh chóng tìm cách thoát.
-Dạ thôi, tại em thấy lâu Khang Vĩ không đi học nên đã chép bài trên lớp mang qua cho bạn thôi, không có gì đâu. Thôi em xin phép ạ. Con chào cả nhà.
Hắn ta nói xong liền quay người lại bước nhanh ra cổng. Thấy vậy Khang Vĩ bỏ đũa xuống đứng dậy đưa nó ra.
-Cám ơn cậu nhé, mà làm sao cậu biết nhà tớ vậy?
-Có khó gì mà làm sao với làm trăng, tớ tìm trong danh sách lớp mình mà. Thôi vào nhà đi không lạnh, ngoài trời sương nhiều lắm.
Nói rồi, Tùng Lâm bước nhanh ra ngoài cổng và leo nhanh lên chiếc xe đen đang đợi sẵn.
Nó quay người bước vào nhà, trong nhà lúc này mọi người vẫn đang ăn uống vui vẻ.
-Hehehhe… thế là anh hai khỏi lo nữa nhé, Khang Vĩ có người chép hộ bài rồi. Mà này, chữ của Tùng Lâm dễ đọc lắm không xấu như của anh hai đâu. Hêhhêhe…
Hắn ta cúi gầm mặt xuống, thái độ đó rõ ràng là không hài lòng. Mặt hắn đanh lại, cau có.
Thấy thái độ không vui của hắn, Khang Vĩ vội vàng nói tránh sang chuyện khác. Tên này cũng kỳ, lúc nào cũng tỏ vẻ bất cần đời, không bao giờ thấy hắn ta quan tâm hay hỏi han gì mình vậy mà lại đi chép bài cho mình mới lạ chứ. Bệnh gì vậy ta? Nó vừa ăn vừa nghĩ, thôi kệ. Nó dứt khoát với ý nghĩ của mình bằng cách cắn đứt một miếng thịt bò và nhai hết ý tưởng.
-Con đủ rồi. Con lên phòng trước.
Hắn bỏ đũa xuống, xô ghế đứng dậy, bỏ đi.
-Tiểu Long, con đã ăn gì đâu, Tiểu Long…Bà Trần gọi với theo con trai. Ngọc Ân, trước thái độ kỳ cục của ông anh thì lắc đầu lè lưỡi và khuyến mại thêm động tác rụt cổ.
-Nó hôm nay làm sao không biết, ông Trần than thở.
Bà Trần nhìn theo bóng hắn ta khẽ thở dài, không nói gì, bắt gặp ánh mắt của chồng, bà nhanh chóng thay đổi thái độ. Cười làm duyên rồi giả bộ ăn uống ngon lành.
Thấy hành động kỳ cục của thằng bạn cùng lớp, nó ngồi thần mặt ra. Tưởng nó không muốn ăn, chị hai nhanh tay gắp cho nó một miếng thức ăn.
-Bi, tối nay chị ngủ cùng em nhé? Được không nhóc?
-Trời, làm gì mà chị đòi ngủ cùng nó vậy, chị là con gái mà.
Thấy tự nhiên chị hai đòi ngủ với cậu em cưng, Khương Vĩ lên tiếng chành troẹ.
-Bi đừng ngủ cùng chị ấy, chị ấy vừa đánh nhau với anh sáng nay, bị anh thu mất mấy chiếc gối ôm làm chiến lợi phẩm rồi nên dụ khị em qua đó cho chị ấy gác chân đó.
-Ê, chị hai hét lên, tên hầu kia, ngươi đánh thắng ta hồi nào mà đòi thu chiến lợi phẩm hả. “Láo Nào”. Bi qua ngủ cùng chị, chị đảm bảo không gác lên người em à, yên tâm, chị thề, chị hứa, chị đảm bảo…Hêheheh.
-Thề, hứa, đảm bảooooooooooo….- Thấy chị mình nói vậy Khương Vĩ nhại theo bằng dọng điệu tranh chua – có mà thề cá trê chui ống ấy, bà ngủ khéo mà người ta khiêng vứt xuống sông cũng không tỉnh ấy. Bày đặt làm chi. Tốt nhất để an toàn, nó qua ngủ cùng em, chị thương mến ạ.
– Mà thôi không cãi nhau nữa, tối nay anh quyết định rồi, Bi qua phòng anh ngủ. Không bàn cãi nhiều – Bất chợt anh hai nhấn mạnh như thể muốn tuyên bố kháng chiến thành công.
-Không, qua phòng chị. Chị hai cũng không kém.
Mọi người trong nhà thấy hai chị em tranh nhau như vậy thì ai cũng bật cười.
-Con qua ngủ cùng ba.
Nó giật mình, ngước nhìn lên. Nó không nghe nhầm đấy chứ? Ba vừa nói gì thế. Không dám tin vào tai mình, nó quay qua nhìn ba, ánh mắt nó như muốn xác nhận lại một lần nữa điều nó vừa nghe thấy.
Hai chị em nhà Khương Vĩ đang cãi nhau cũng phải dừng lại nhìn. Họ thật sự không hiểu nổi là họ nghe nhầm hay ba nói nhầm.
-Sao thế, không muốn qua ngủ cùng ba sao?
Ông Lý hỏi lại nó như dò xét. Nó không trả lời, cúi gầm mặt xuống. Nó không biết lúc này nó đang thực sự cảm thấy gì. Buồn? Vui? Hạnh phúc. Quả thật nếu lúc này không có ai ở đây chắc nó đã oà khóc. Phải rồi, từ khi nó nhận biết được đến nay đây là lần đầu tiên ông yêu cầu nó như vậy. Nó sợ lắm. Sợ gì thì nó cũng không rõ nữa. Sợ ông, hay sợ đây chỉ là một giấc mơ. Người ta thường nói hạnh phúc thật mong manh mà…
-Con…con…con…
Thấy nó bối rối, anh hai lên tiếng. Dọng anh vui ra trò.
-Thôi, mấy khi ba có yêu cầu vậy anh nhường Bi cho sang ngủ cùng ba đấy.
Khả Chi thấy quá bất ngờ trước thái độ này, nhưng cũng như em trai mình, cô hiểu được lúc này nên làm gì.
-Thôi được rồi, vậy con nhường nó cho ba vậy, nhưng hôm sau ba phải trả lại cho con đấy.
Gia đình ông Trần thấy như vậy cũng cười hùa theo.
-Trời, mọi người làm như cháu tôi là món hàng hoá ưa dùng hay sao vậy, đổi qua đổi lại.
Nó không nói gì, cúi mặt ăn. Lúc này nó cũng không biết phải trả lời ra sao nữa. Hình như cũng hiểu được nó đang nghĩ gì nên không ai trong nhà lúc này muốn nhắc đến chuyện ấy nữa. Mọi người nhanh chóng bàn sang chuyện khác, mặc cho nó đắm chìm trong những suy nghĩ miên man. Thoáng bối rối, nó ngẩng đầu lên nhìn về phía ba ngồi, bắt gặp ánh mắt ông đang nhìn nó, nó vội cụp mắt xuống, tập chung nhìn vào bát cơm như muốn thôi miên từng hạt gạo.
***
Đồng hồ đã lúc lắc chạy sang đến con số 11h rồi mà nó hình như vẫn còn muốn xem TV. Thấy vậy bà Lan lên tiếng.
-Bi, đi ngủ đi con, khuya rồi, mai còn đi học chứ.
Nó ngoái đầu lại nhìn bà âu yếm.
-Cám ơn cô, con ngồi một tý nữa thôi ạ.
Nó trả lời bà qua quýt sao cho bà đừng bắt nó đi ngủ vào lúc này. Thật lòng nó mệt lắm rồi nhưng cứ nghĩ đến yêu cầu ở bàn ăn của ba nó lúc tối, nó không biết phải làm gì nữa. Đã mấy lần nó định đi ngủ nhưng trèo lên đến giữa cầu thang, đoạn chia về hai phía dẫn lên các phòng ngủ nó lại không biết nên đi theo hướng nào. Đành quay xuống ngồi xem TV vậy.
Tối nay sao mà nó thấy chương trình trên TV hết nhanh thế không biết, thoáng cái đã hết rồi. Cộng cả thời gian nó xem giới thiệu chương trình của hôm sau nữa mới có 11h30 đêm. Tối nay anh hai với chị Khả Chi rủ nhau đi đâu không biết, ăn cơm xong cái là hai ông bà đều díu nhau đi luôn chẳng ý kiến gì với nó cả. Hành tội nó ngồi nhà không biết làm gì. Mệt mỏi vì suy nghĩ, nó ngủ gật trên ghế lúc nào không biết.