Nó - Chương 13
9161-13
-Sao cháu thấy thế nào, được không?
Trong một quán café nhỏ trước cổng bệnh viện, hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau. Bà bác sĩ già đẩy cao gọng kính, nhìn Khả Chi như thúc giục.
-Chuyện này, chuyện này…cháu…cháu…
Cô không còn hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, bà ta là ai mà lại đòi nuôi em cô chứ. Bà ta có ý gì đây?
-Cháu đừng hiểu nhầm, cô không có ý gì đâu. Chắc cháu không biết chứ, cô là bạn thân với mẹ cháu, điều này cháu có thể hỏi ba để khẳng định. Cô không có ý gì cả, chỉ muốn đưa Khang Vĩ về nhà để tiện chăm sóc thôi. Cháu biết đấy, trước khi má cháu qua đời đã nhờ cô chăm lo cho nó, nhưng vì cái chết của mẹ cháu đã khiến cô không có đủ tự tin để nhìn nó. Cô đã để nó khổ suốt 17 năm nay, cô không muốn nó khổ thêm nữa.
Bà bác sĩ già nói trong sự chân thành. Thật lòng bà thì bà muốn nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao bà chỉ có thể nói được như vậy. Bà muốn Khả Chi hiểu được những gì bà đang muốn nói, bà sợ cô không đồng ý.
-Cháu không biết nữa, dù sao thì nó cũng là em trai cháu, điều gì làm cô tin là cháu sẽ để cho cô nuôi em cháu. Và điều gì khiến cô chắc rằng cô sẽ chăm lo cho nó tốt hơn gia đình cháu.
Khả Chi nói một hơi dài, cô sợ, phải, lúc này đây cô đang rất sợ, cô sợ mất nó, nỗi sợ đó đã chiếm gần hết tâm trí của cô.
-Khả Chi, cô biết điều này thật khó chấp nhận đối với cháu, nhưng cháu hiểu cho cô, thương lấy em trai cháu. Nếu cứ để cho em trai cháu ở nhà chắc cháu cũng biết là nó sẽ không thể sống hạnh phúc với ba cháu được. Hơn nữa bệnh tình của nó, cháu biết rồi đấy, nó sống cũng không được bao nhiêu nữa.
Nghỉ một chút, bà nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp.
-Cháu nên hiểu rằng, việc bệnh tật của Khang Vĩ rất khó nói, nếu cứ để nó sống như thế này cô không dám chắc là nó có thể sống thêm được quá 3 tháng nữa. Cô tin là cháu sẽ tự có quyết định của mình.
Nó xong bà vẫy tay gọi phục vụ.
-Cô về trước nhé, cháu suy nghĩ kỹ đi rồi sớm cho cô câu trả lời.
Bà rút tiền ra thanh toán hai cốc cà phê, sau đó nhanh nhẹn bước ra cửa. Khả Chi vẫn ngồi đó bất động. Trong đầu chị lúc này trống rỗng, không một tí thông tin nào làm chị quan tâm.
-À quên, cháu biết rằng nếu sống với cô, Khang Vĩ sẽ được chăm sóc cẩn thận với những thiết bị y tế tốt nhất, hơn nữa cô là bác sĩ nếu có vấn đề gì xảy ra cô có thể can thiệp nhanh nhất.
Bà bác sĩ ra đến cửa bất chợt quay lại nói thêm.
Khả Chi ngước đầu nhìn lên rồi nhanh chóng cúi xuống. Mắt cô đã nhoà lệ, cô cũng không có ý định lau nó đi. Rất lâu sau cô mới đứng dậy được. Loạng choạng cô bước ra khỏi quán…
***
Vừa thấy bóng dáng nó ngoài cổng, Bà Lan lao ra như tên bắn, rồi bà dừng khựng lại. Không nói được gì, bà khóc.
-Cô, con không sao mà, cô đừng vậy mà. Nó nhìn bà an ủi
-Lần sau con phải cẩn thận nhé, đừng làm cô lo.
-Con hứa mà, cô à, con đói lắm, cô có gì cho con ăn không? Nó bất chợt hỏi bà như muốn đánh trống lảng những chuyện mà nó biết chắc sẽ bị bà tra khảo. Lúc nào mà chẳng vậy.
Thấy nó đòi ăn, bà nhanh chóng chạy tất tả vào nhà bếp, bà mừng ra mặt. Từ trước đến giờ có mấy khi nó đòi ăn đâu. Cả ngày may lắm thì bà ép nó ăn được một chút.
Cánh cửa nhà mở ra, nó được anh hai dìu vào trong.
-Con chào ba. Nó cất tiếng, đây là lần đầu tiên nó thấy ông kể từ khi nó bị tai nạn. Nhưng nó không biết rằng ông thì thường xuyên nhìn lén nó. Với ông nó vẫn là đứa con trai mà ông rứt ruột đẻ ra.
Không nhìn nó, ông trả lời cộc lốc.
-Về rồi hả?
Nó không nói thêm câu nào đi thẳng lên phòng, Anh hai cố giữ tay nó lại nhưng nó vẫn quyết tâm đi lên. Anh hai nhanh hơn nó quay người ôm chặt không cho nó bước lên.
-Làm gì thế Bi? Em giận anh sao?
Nó hiểu anh hai định nói gì, nhưng lúc này nó thấy thật sự khó thở, chóng mặt, nó như không thể đứng được nữa. Thật lòng nó không muốn bước lên phòng nhưng nó không hề muốn ba thấy nó mệt mỏi. Không muốn chút nào cả. Mắt nó hoa lên, mọi thứ mờ nhạt đi.
-Buông nó ra, để cho nó thích đi đâu thì đi, buông ra ngay.
Ông Lý bất chợt hét to. Khương Vĩ, giật mình thả tay ra. Anh bối rối nhìn ông, quay sang anh nhìn nó ái ngại. Là con trai cả trong nhà, anh chưa bao giờ dám cãi lời ông, cũng vì tính khí ông thất thường mà anh không muốn làm phật lòng ông. Từ lâu rồi anh không muốn trong nhà này ông có thêm chuyện để bận tâm nữa.
Khương Vĩ thả tay khỏi người nó, anh đứng sững người kệ cho nó bước lên tầng.
-Con xuống đây, ba có chuyện muốn nói. Ông Lý gọi với lên chỗ Khương Vĩ.
Vừa bước xuống được hai bước, anh giật mình khi nghe thấy tiếng động mạnh.
Nó bất ngờ ngã nhào, thân thể nó như một quả bóng lăn từ lưng chừng cầu thang xuống đất…
***
-Alô, sao, vâng tôi đến ngay. Âm thanh đứt quãng.
-Tùng Lâm… Tùng Lâm…xuống mẹ nhờ con
-Gì thế má, trời ạ, để con mắc quần áo vào đã chứ, vừa tắm xong mà.
Hai người chạy hớt hải vào phòng cấp cứu, nghe thấy má nói nhóc phải vào viện cấp cứu nó lo quá. Ba đi công tác chưa về nên nó được má đặc phái chở mình vào bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên. Thấy mặt ba nó, bà bác sĩ già nhìn xéo ngang một cái rồi đẩy thẳng cửa vào phòng cấp cứu.
-Ba – Chị hai lên tiếng – Con biết là lúc này không thích hợp nhưng ba nghe con này…
Thấy Khả Chi như sắp phát điên, Khương Vĩ lên tiếng ngăn lại.
-Chị, không phải lúc mà.
-Còn đợi lúc nào nữa, hay đợi lúc nó chết đi rồi nói luôn nhé?
Chị không còn bình tĩnh được nữa, nước mắt trào ra, sống mũi cay xè.
-Ba, ba nghe này, nó bây giờ sắp không sống được nữa, không sống được nữa rồi. Ba biết không ?
Chị như điên lên, toàn thân nóng bừng, đau khổ, chị nói như hét vào mặt ông.
Ông Lý ngồi ngây người, không nói được gì. Mặt ông chuyển dần từ đỏ sang trắng bệch rồi chuyển tiếp sang màu gì cũng không rõ nữa. Một lúc lâu sau ông mới lắp bắp.
-Con…con…con nói gì thế, nhắc lại cho ba nghe coi Khả Chi?
-Được rồi ba, ba bình tĩnh đi, mà chị nữa, chị cũng bình tĩnh đi mà.
Thấy không khí quá căng thẳng, Khương Vĩ buộc phải chen ngang. Nhưng hình như chảo lửa không dịu bớt thì phải.
-Ba à, Khang Vĩ đang có một khối u trong não. Và chúng ta không thể làm gì được, không thể can thiệp được. Ba, thật sự ba không thể thương lấy em con một chút thôi sao ba. Thời gian sống của nó chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba không thể cho nó một ngày hạnh phúc sao ba? Ba ơi…
Khả Chi nói một tràng dài, không biết mình đang nói gì nữa, chị khuỵ xuống ôm mặt khóc nức nở. Không khí như bị ai đó cô đọng lại, ngạt thở.