Nó - Chương 11
9161-11
Bà và má nó vốn là bạn thân với nhau, chồng bà và ông Lý cũng như vậy. Sau cái ngày bạn thân của bà qua đời, gia đình ông bà và bên đó cũng không còn qua lại nữa. Một phần vì ông Lý quá sốc, một phần vì bà cảm thấy dằn vặt vì mình là bác sĩ mà không thể cứu lấy bạn mình. Bà buồn lắm. Thời gian trôi đi, bà đã vơi đi phần nào mặc cảm của mình nhưng không bao giờ bà quên dõi theo hình bóng của nó, hình bóng nhỏ bé, bất hạnh đó. Bà càng thương nó bao nhiêu càng giận ông Lý, càng trách bản thân mình bây nhiêu. Đây cũng là lý do suốt đời mình bà luôn cố gắng cứu chữa cho những người bệnh, những người mà cần bà để thoát khỏi tay của thần chết.
Hắn ngồi nghe, nghe từng câu, tùng chữ một, lúc này hắn mới hiểu tại sao nó lại thường xuyên tránh không nhắc đến gia đình mình. Hắn đã hiểu ra một điều, điều mà hắn thường muốn biết đó là tại sao nó lại học điên rồ như vậy, dù có bị đau, dù có bị sốt nó vẫn đi học…Bỗng chốc hắn thương nó, thương nó vô cùng. Cùng tuổi với hắn nhưng nó chưa từng được một ngày hạnh phúc, mỗi ngày qua đi là một ngày cực hình đối với nó.
Hắn sà vào lòng má mình, âu yếm ôm cổ má, tự nhiên hắn thấy thật ấm áp.
-Má, đây cũng là người mà con đã đưa về nhà trong đêm mưa hôm trước đấy má. Cậu ta thật đáng thương phải không má.
Nghe nó nói vậy bất chợt bà thở dài.
-Tùng Lâm này, má muốn đem cậu ta về đây ở cùng con, con đồng ý không ?
Bất ngờ, nhưng nó nhanh chóng trả lời vui vẻ.
-Má, má thích thì được mà, nhưng đưa về rồi không được cưng cậu ta hơn con đó. Nhưng má này, liệu hắn có theo má về nhà mình không, với lại còn gia đình hắn nữa – liệu rằng có để cho hắn về nhà ta không ?
-Con yên tâm đi, miễn là không ganh tị với Khang Vĩ thì được rồi, còn chuyện khác để má lo.
Nói rồi bà đưa tay bẹo vào má nó, bà biết thằng con trai bà là người biết nghĩ, nó không bao giờ nhỏ mọn đến mức vậy nên bà mừng lắm. Bà đưa nó về nhà mình ngoài việc muốn cho nó được hưởng chút hạnh phúc cuối đời và tiện chăm sóc cho bệnh tật của nó mà còn một lý do nữa đó là bà muốn thực hiện di nguyện cuối cùng của người bạn thân của bà.
Tùng Lâm cười sung sướng, nó chỉ biết rằng được ở gần nó là hạnh phúc rồi, không cần gì cả. Nó suy nghĩ miên man, cười một mình đến nỗi bà phải gọi nó đến lần thứ ba nó mời tỉnh lại.
-Này ông tướng, làm gì mà ngẩn người ra thế. Đang tương tư cô nào vậy? Khai ngay ra cho má.
-Ê má, con còn nhỏ mà. Hắn chu mỏ, vẻ tự tin. Và rồi cười kiểu ăn người.
-Thôi má, má vào tắm rửa đi rồi còn ăn tối nữa chứ.
Bà nhìn hắn lắc đầu mỉm cười, dù sao hôm nay cũng là một ngày mệt mỏi. Bà cũng không nói cho hắn biết về bệnh tình của Khang Vĩ, bà muốn trong gia đình mình Khang Vĩ không bị coi là một người bệnh, bà muốn nó sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ…
***
-Bi, em thấy thế nào rồi, đỡ mệt hơn chưa.
Khả Chi ân cần hỏi nó, mặt cô nhăn rúm lại khi thấy những vết thương trên người nó. Nó cựa mình, đau đến ứa nước mắt.
-Em không sao chị hai, em xin lỗi, anh Khương Vĩ khoẻ chưa hả chị? Nó nói, vẻ mặt buồn buồn.
-Không sao đâu, ông anh em khoẻ như voi ấy, yên tâm đi. Cô nói để trấn an nó. Trong lòng cô lúc này đau đớn chừng nào, cô thật không dám nhìn thẳng vào mắt nó nữa, làm sao mà cô dám nhìn cho được chứ. Nó còn quá trẻ mà, nó không thể chết được, làm sao nó lại có thể chết được chứ. Miên man suy nghĩ, không kìm được lòng mình cô khóc lúc nào không hay.
-Chị hai, chị sao vậy? Chị đau ở đâu hả, chị đừng làm em sợ nhé. Nó lo lắng hỏi dồn.
-Chị không sao đâu Bi, chỉ tại chị…chị …chị thấy.. à chị bị con gì bay vào mắt thôi.
-Trời! thế mà em tưởng chị bị đau ở đâu chứ. Làm em lo quá. Nó cười hiền.
Được một lúc thì lăn ra ngủ, Khả Chi nhìn lại nó một lần. Từ đầu xuống chân. Khắp người nó toàn là vết thương, chiều hôm đó, nó lao nhanh trong mưa, không để ý đường nên bị chiếc ô tô con đang chạy nhanh đụng phải. Khắp người nó toàn là vết thương, tay trái gẫy, toàn thân bầm dập. Nhưng điều may mắn nhất là nó không sao, với tốc độ đó nếu không may mắn có lẽ nó đã không còn trên thế gian này rồi.
Khả Chi kéo lại mảnh chăn đắp lên người nó, lặng lẽ bước ra đóng cửa lại. Lòng cô buồn, một nỗi buồn khôn tả.
***
Trong một góc của phòng mình, ông đang tu ừng ực từng cốc rượu. Rót ra là uống, uống xong rồi rót tiếp. Cảnh tượng hôm trước thật khiến ông không thể nào hết sợ. Ông sợ lắm, sợ một lần nữa mất đi người ông yêu thương. Trong ông lúc này, cảm giác dằn vặt đang đè nặng lên người. Ông không thể hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Cái tát như trời giáng của ông khiến nó lảo đảo, máu trong mồm nó ứa ra. Cho đến lúc nó chạy đi, má nó vẫn còn hằn đỏ lên năm đầu ngón tay của ông.
Tim ông như bị ai thắt chặt, bóp nghẹt lại khi thấy nó nằm sõng soài trên đường. Chân ông như khuỵu xuống.
Ông lao ra…
Muộn rồi, đúng vậy muộn thật rồi.
Trước khi nó ngã xuống, ông như thấy rằng nó quay lại nhìn ông, cái nhìn xót xa, cái nhìn van xin. Phải chăng đây là cái nhìn mà ông đã thấy, đã ghi sâu vào trong tim. Lần cuối cùng, phải đây là cái nhìn lần cuối cùng mà vợ ông đã dành cho ông. Lần cuối đó, ánh mắt bà như muốn nói với ông hãy chăm sóc nó cho thật tốt, thật tốt.
Ông biết chứ.
Phải! rất rõ.
Lúc cuối, bà không nói được nhưng ánh mắt và cử chỉ của bà đã nói với ông như vậy.
Không! Ông không thể chấp nhận nó, không… không… không…Không còn rót ra từng cốc nữa, ông tu cả chai…
Đau đớn…
Thương…
Nhớ…
Dằn vặt…
Điện thoại reo chuông. Một hồi…hai hồi… ba hồi….
Nặng nề, ông lê từng bước đến bên điện thoại.
-A lô, tôi nghe đây?
-Ông Lý – tiếng đầu dây bên kia trả lời – Nhận ra tôi chứ?
-Là…là…là cô hả?
-Tôi sẽ đón Khang Vĩ về nhà mình, còn ông, cám ơn ông thời gian qua đã chăm sóc nó thật tốt và tôi rất mừng vì những gì ông đã đạt được. Trách nhiệm của ông đến đây là hết rồi.
-Rụp – Lạnh lùng cụp máy.
Ông thẫn thờ, phải rất lâu sau ông mới đặt ống nghe xuống máy. Ông không còn biết chuyện gì đang diễn ra nữa. Ông không hiểu, à mà đúng ra là ông không muốn hiểu.
Đồng ý ư? Không, không thể nào, nó là con ông mà, đứa con tội nghiệp của ông.
Không đồng ý ư? Không nhẽ ông làm đựơc sao? Ông biết người đàn bà này, ông hiểu lắm. Một khi bà ta quyết làm điều gì thì trời có sập xuống bà ta cũng kệ. Nhưng đó không phải là lý do chính. Ông biết rằng nếu để nó sống cùng ông thì rồi quá khứ của ông lại làm cho nó khổ, rồi thì ông lại hành hạ nó. Đúng như những gì ông đã làm với má nó trước đây. Và cũng như lần trước cho đến khi ông nhận ra rằng ông không thể thiếu nó, khi ông nhận ra là ông cần ai đó thì đó là lúc mà người đó phải ra đi….
Ông ngửa cổ lên nhìn bầu trời qua hơi men. Trời đêm nay không trăng, sao, cũng không có gió mây. Bầu trời đen kịt, tối tăm, phải chăng bão sắp về?
***
Nó bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy anh hai đang gục đầu bên giường mình. Bàn tay anh nắm chặt bàn tay gầy gò của nó. Cựa quậy, nó muốn ngồi dậy.
-Làm gì thế Bi, đừng tự ngồi dậy, để anh đỡ em. Anh hai giật mình lo lắng.
Nó cười nhẹ nhàng tỏ ý tán đồng. Khương Vĩ nhẹ nhàng đỡ em mình ngồi lên, dựa lưng vào gối.
-Anh xin lỗi, Khương Vĩ nói, nhìn sâu vào mắt nó.
-Sao anh lại xin lỗi? Tỏ vẻ ngạc nhiên nó hỏi lại – Nếu không vì em bắt anh hai ra biển thì anh đã không bị ốm rồi mà. Em phải xin lỗi anh chứ.
Không nói gì, Khương Vĩ ôm chặt nó vào lòng mình mặc cho nó la oai oái vì khó thở và vì đau.
Bất chợt có tiếng gõ cửa phòng, anh nhanh nhẹn thả nó ra, tiến đến mở cửa phòng. đứng ngoài cửa phòng lúc này là cả gia đình bác Trần – bạn ba nó và cũng là người đang ở chơi nhà nó đến thăm.
-Con đỡ hơn chưa vậy, tiếng ông Trần trầm ấm.
-Con đỡ rồi ạ. Cám ơn bác quan tâm con.
Trong khi anh hai đi pha nước mời khách thì nó vui vẻ tiếp chuyện ông Trần.
-Mà con đi sao vậy, tại sao lại để bị xe đâm chứ? Bà Trần lên tiếng- đi học về phải cẩn thận chứ, buổi tan tầm nhiều xe lắm mà.
Lúc mới đến thấy thái độ lạnh lùng của nó, bà không mấy thiện cảm. Nhưng khi nghe chồng mình kể về nó, với lại tiếp xúc với nó nhiều bà cũng dần thấy quý mến nó.
Nó khẽ cúi đầu, vậy là mọi người vẫn chưa rõ mọi chuyện.
-Dạ cũng tại con bất cẩn.
-Ủa, lúc Vĩ về Ngọc Ân tưởng Vĩ đi cùng với Tùng Lâm mà, sao lại bị xe đụng được chứ?
Con bé ngồi bên chợt lên tiếng. Dù biết nó học cùng lớp mình nhưng Khang Vĩ không ngờ được nó lại quan tâm đến mình như vậy.
-Ừ tại lúc xuống qua đường tớ không cẩn thận.
-Ê, sao lạ vậy trời, tớ tưởng nếu đi từ trường về nhà ta thì không cần sang đường chứ, phải không anh hai?
Vừa nói nó vừa quay sang ông anh như thể muốn có được đồng minh.
-Nhờ anh hai nhờ, hay Tùng Lâm không đưa cậu về hẳn nhà à?
-Tùng Lâm là ai ta? Bất ngờ anh hai con bé hỏi lại.
-Anh này kỳ, Tùng Lâm là người ngồi cùng bàn với Khang Vĩ đó. Bạn thân của Khang Vĩ phải không ?
Mặc cho hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, ông bà Trần không quan tâm lắm.quay qua nhìn nó.
-Con đau lắm phải không ?
-Cám ơn cô, con đỡ rồi ạ.
Nó cúi đầu lý nhí. Quả thật lúc này nó đau muốn khóc. Khắp người toàn vết thương, sâu trong tim cũng toàn vết thương…