Những Người Đàn Ông Qua Đời Tôi - Chương 37
Còn 2 tuần nữa là hết mùa hè. Tôi vẫn cần mẫn với công việc nhà của cả 2 nhà : nhà tôi và nhà nhỏ My. Việc đụ đéo với trai cũng diễn ra đều đặn. Chỉ có điều nhỏ My lúc này hay bệnh lặt vặt, không cho tôi đụ đã hơn 1 tháng nay.
Đụ trai thì tôi vẫn đụ, thằng Sơn khi vắng nhóc Nhật vẫn thường qua giải quyết cùng tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi ‘đổi món’ với nhóm bạn anh Phúc. Khoảng thời gian này không ‘kết nạp’ trai lạ nên chẳng có gì thú vị cả.
Tuy nhiên, với sự hừng hực trai tráng ở tuổi sung mãn nhất của người đàn ông, nhiêu đó vẫn chưa đủ. Phân nửa máu trai thẳng trong tôi đòi hỏi phải chơi gái thật. Mà ngoài nhỏ My ra, tôi có còn ai đâu. Tôi vốn tính dạn trai nhát gái mà.
Cái gì tới thì nó cũng tới. Thấy ‘vợ’ khổ sở như vậy tôi cũng sốt ruột. Tôi chở nàng đi bác sĩ, bác sĩ này cũng khá quen thân với gia đình tôi. Sau hơn nửa tiếng khám bệnh, siêu âm, bác sĩ ngoắc tôi lại nói nhỏ
– Bạn con có sao không cô ?
– Cô chưa nói với bạn con nhưng cô muốn con biết việc này.
– Gì vậy cô ?
– Con chuẩn bị tinh thần làm cha chưa ? Bạn con có thai 6 tuần rồi đó.
Tôi thẫn thờ. Đối với cái huyện nhỏ nhắn này, đây là một chuyện động trời. Bây giờ tôi mới có cái cảm giác như thằng Sơn lúc trước. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười. Tôi nhẩm tính, 6 tuần là trùng khớp với hôm tôi giã nhỏ 3 phát liền sau chuyến đi Đà Lạt.
– Cô khoan hãy nói với bạn con nhe. Để con về tính chuyện cưới hỏi đàng hoàng.
– Con có trách nhiệm vậy là tốt. Cô sẽ cho thuốc bổ cho bạn con. Nhưng phải nhanh chóng nhe. Chuyện này không dấu lâu được đâu.
– Dạ, con biết rồi.
Bác sĩ đi vào lấy thuốc. Tôi rối bời chẳng suy tính được gì.
– Thuốc của bạn con đây. Viên màu trắng uống ngày 2 lần. Viên đầu đỏ đầu trắng uống ngày 3 lần nhe. Viên màu nâu này chỉ uống buổi sáng thôi.
– Dạ, con nhớ rồi. Hết bao nhiêu tiền vậy cô ?
– Tổng cộng 120 ngìn. Nhớ cẩn thận không được làm gì nặng, phải nghỉ ngơi điều độ nhe. Hết thuốc thì chở bạn lại đây tái khám nhe.
– Dạ, cảm ơn cô.
Tôi chở nhỏ về mà lòng rối bời. Tới nhà ‘vợ’, tôi dặn dò nàng đủ thứ, xong là chạy về liền. Tôi không đủ can đảm đối diện với gia đình nàng trong lúc này.
Còn về phần tôi, phải mở lời sao với ba mẹ đây ? Từ nhà nhỏ chạy ra, tôi chạy thẳng ra bờ sông ngồi. Tôi mua một gói thuốc lá. Lần đầu tiên trong đời tôi hút một điếu thuốc lá. Khói thuốc có làm tôi sặc trong vài hơi đầu tiên nhưng lúc sau thì tôi đã quen. Nó làm tôi tỉnh táo hơn đôi chút.
Phá thai ư ? Tôi không đủ tàn nhẫn để nghĩ đến việc này. Còn không phá thai thì sao ? Tôi rối bời giữa 2 luồng suy nghĩ.
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi. Chắc chắn đây không phải là nhờ điếu thuốc lá đâu nhé. Tôi đã tìm ra được cái phao cứu sinh để bám víu. Tôi phóng lên xe chạy một mạch đến …
Tôi phóng lên xe chạy một mạch đến nhà nội. Nhà trước vắng tanh, tôi đi thẳng ra vườn thì gặp bà nội đang hái rau.
– Thưa nội con mới qua.
– Tổ cha bây, bốn năm bữa nay không ghé qua nội. Nội đang ngóng con chở con My qua đây. Nội thương nó như thương con vậy.
– Nó đang bệnh nội ơi. Con mới chở nó đi khám bệnh về rồi chạy qua đây nè nội.
– Trời đất. Nó có sao không con?
– Bệnh nặng thì không nặng nhưng cũng không nhẹ.
– Mèn ơi, tội nghiệp con nhỏ.
– Nội, hì hì.
– Muốn nhờ nội gì đây?
– Nội tâm lý quá ta.
– Nội đi guốc trong bụng tụi mày.
– Nội muốn có cháu dâu không ?
– Mồ tổ mày. Nội kêu mày cưới hổm nay mà giờ mày hỏi muốn không.
– Vậy nội qua nói với ba mẹ con đi. Con không dám nói.
– Ừ, vài bữa nội lựa lời nói cho.
– Thôi, nội nói liền bữa nay được không nội ?
– Sao bữa trước kêu từ từ mà bữa nay gấp vậy ?
Tôi ấp úng, chưa biết phải nói với nội như thế nào thì nội mở lời cho tôi
– Hai đứa có chuyện gì phải không ?
– Con nói nội đừng la con nhe.
– Ừ, nói đi.
– My có bầu với con rồi nội.
– Trời đất. Mấy tháng rồi con?
– Mới có 6 tuần thôi nội. Hồi nãy bác sĩ nói mà con muốn rụng rời luôn.
– Tổ cha mày, chở nội qua nhà liền.
Vậy là tôi có tấm bình phong vững chắc che chở. Tôi chở nội về nhà, trên đường đi, tôi kể nội nghe chuyện của tôi và My. Tôi thả nội xuống rồi chui thẳng vào buồng trốn. Hơn 1 tiếng đồng hồ sau, ba tôi kêu tôi ra.
– Có chuyện đó thiệt hả Khôi?
– Dạ thiệt ba.
– Ba muốn thấy con trai ba dũng cảm, dám làm dám chịu. Ba thấy con với con My thân quá ba sợ chuyện này xảy ra, nhưng không ngờ là xảy ra sớm vậy. Con phải chịu trách nhiệm với cái bào thai đó nghe chưa.
– Dạ, nếu con không chịu thì con đâu có nhờ nội qua đây nói với ba mẹ đâu.
– Ừ. Thôi bây giờ ba tính như vầy. Chiều nay con qua bên đó dọ ý anh chị bên đó trước. Nếu bên đó đồng ý thì sáng mai ba mẹ đi qua nói chuyện phải quấy với người ta rồi bàn chuyện cưới hỏi luôn.
– Dạ, ăn cơm xong con đi liền.
Tôi nhắn tin cho My
‘Anh qua gặp em liền có chuyện gấp’
My trả lời ngay
‘Uhm, a qua đi’
Vậy là tôi ba chân bốn cẳng chạy qua nhà nhỏ My.
– Ba mẹ có ở nhà không em?
– Có mình em thôi. Ba mẹ đi công chuyện lát nữa mới về.
– Anh hỏi thiệt em nhe. Em cảm thấy trong người như thế nào?
– Khó chịu lắm anh. Hồi nãy bác sĩ nói gì với anh vậy?
– Anh nói cái này em nghe nha. Chuẩn bị tinh thần đi. Em có thai 6 tuần rồi đó.
– Cái gì? Em nghi lắm mà. Em bị trễ kinh 2 tuần rồi. Lúc này em hay buồn nôn nữa. Trời ơi, tính sao giờ anh?
– Anh đi cưới thì em có ưng không?
– Không ưng anh thì để ma nó cưới hả?
– Đợi lát ba mẹ về anh xin ý kiến đã. Nếu ba mẹ đồng ý thì ngày mai ba mẹ anh qua.
– Trời ơi, anh hại em rồi.
– Thôi mà. Anh đang đợi chuộc lỗi nè không thấy sao.
Lát sau, ba mẹ nhỏ My về. Hai đứa ấp úng trình bày. Nhưng mọi việc trôi chảy hơn tôi dự kiến. Ba mẹ nhỏ My cũng không làm khó dễ gì, chỉ có điều ánh mắt của họ thoáng buồn.
Ngày hôm sau, hai gia đình gặp nhau. Một cái đám cưới được gấp rút chuẩn bị trong vòng 2 tuần. Vậy là cái thằng tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới, trong đó có nhỏ My với vai trò làm vợ và một sinh linh đang tượng hình trong người. Việc học của tôi vẫn được tiếp tục, nhỏ My dù sao cũng chỉ còn chờ thi tốt nghiệp trung cấp mà thôi.