Ngôi nhà đó... có anh đẹp trai - Chương 8
Một lát sau:
– Anh cũng rảnh he, tối nào cũng ra nói chuyện với tụi em hết – Nó đã bình tĩnh trở lại hỏi anh
– Ừ, buổi tối anh ít đi lắm.Thường tối anh hay đi dạo đâu đó hay nói chuyện với bạn bè thôi. Hồi ở nhà kia anh cũng thường vậy.
– Ờ, ra là vậy. Ủa, mà nhà kia là nhà nào anh? – Nó hỏi tiếp
– À, nhà cũ của anh đó mà.
– Mà sao gia đình anh lại dọn về đây hả? – thằng Nu kế bên hỏi
– Thì ba mẹ anh bán nhà đó, mua lại nhà này. Nhà đó trong cái hẻm hơi ồn ào. Ba mẹ anh không thích với bà Nội cũng vậy. Tuy ở đó lâu rồi nhưng dần dần nó ồn ào lên.
– À, ra là vậy! – thằng Nu gật gù
Một lát sau Tú nhớ ra:
– À, Tân đâu 2 em
– Hả – thằng Nu và nó đồng thanh ngạc nhiên
– Ờ, là sao anh – Nó hỏi
– Ờ..hồi trưa Tân có lại kiếm anh để nói chuyện, nhưng anh nói tối nay lại, tại lúc đó anh đang xem bài.
– Cái thằng đó riết rồi trơ trẻn thấy phát ớn – thằng Nu giọng quạo nói
– Là sao em ? – Anh hỏi Nu
– Tại anh không biết đó thôi, cái thằng đó cả xóm này ai cũng biết nó. Nó mê trai lắm, không chừng nó mê anh rồi đó – thằng Nu nói
– Em giỡn hả Nu? – anh ngạc nhiên
– Thiệt chứ bộ, thằng đó nó không phải là con trai bình thường, nó bị bóng đó anh. Nó chuyên gia đi quen với mấy thằng đẹp trai. Mẹ nó la nó hòai, nói nó có ngày bị người ta hại lại tại cái thứ như nó dễ dụ lắm, nhưng mà nó không nghe.
– Ờ , mà hai em có chơi thân với Tân không?- Anh hỏi
– Có chơi nhưng tụi em ghét nó lắm – Nó quay sang nói với anh
– Mà ngộ thiệt, sao hôm nay nó không xuống ta?? – thằng Nu thắc mắc
Sáng hôm sau:
Mẹ nó đang cầm chổi quét sân, la lói om xòm:
– Riết rồi cái xóm này ăn ở dơ quá, tối ngày đi xã rác nhà người ta không à, coi nè, rác rếnh tùm lum
Tiếng la om xòm của mẹ nó đã khiến cho nó không tài nào mà ngủ tiếp được, buộc nó phải chạy ra sau bếp.
Đang quét, bỗng dưng bà chủ quán cà phê mà hôm trước mẹ Tú nhờ đi kiếm người giúp việc đến trò chuyện với mẹ nó:
– Quét sân sớm vậy chị Hai? – Bà chủ quán vui vẻ hỏi
– Ừ, cái tụi nào xả rác quá trời trước sân nhà tui,phải quét chứ để không chịu nổi – Mẹ nó lắc đầu
– Ừ, riết rồi cái xóm này ở dơ quá chị he?
Vài giây sau, bà chủ quán hỏi:
– Chị Hai !
– Gì?
– Chị có muốn đi làm người giúp việc không? – Ba chủ quán hỏi
– Trời, sao chị hỏi vậy?
– Thì hồi đó tui thấy chị cũng từng đi làm người giúp việc cho người ta chứ bộ – Bà chủ quán nói tiếp
Đúng là mẹ nó ngày xưa đi phụ việc cho người ta, nhưng sau này chuyển nghề đi bán bánh bò bánh tiêu, mẹ nó nói:
– Cái xóm này hết người rồi hay sao mà chị đi kiếm tui?
– Ừ, cái xóm này tui đi hỏi mà người ta đi làm mấy chổ khác hết rồi, còn nữa đâu?
– Hơ…- mẹ nó thở dài
– Chị đi làm đi, bà chủ nhà này trả tiền cao lắm đó – Bà chủ quán ra vẻ mời gọi nồng hậu
– Với lại em thấy chị bán mấy cái bánh bò nắng noi quá, có lời lãi bao nhiêu tiền đâu, đi làm nhà này ở trong mát mà lương cao nữa – Bà chủ quán nói tiếp
Nói tới đây, mẹ Nó dừng chổi quét hẳn mà bắt đầu suy nghĩ:
– Nhà nào mà trả lương cao vậy chị? – Mẹ nó hỏi
– Còn nhà nào nữa, nhà kế bên chị nè – Bà chủ quán chỉ tay vào nhà Tú
Mẹ nó bắt đầu nhìn theo hướng tay của bà chủ quán vào ngôi nhà đó. Mẹ nó thiết nghĩ ở bấy lâu nay mà không để ý tới nhà kế bên này nữa.
– Sao chị có làm không? Để em còn báo cho người ta biết nữa?
– Thôi để tui suy nghĩ cái đã rồi mai trả lời cho. Mà nè, công việc cụ thể sao hả?
– Thì công việc là dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm sóc cho bà lão trong nhà nữa
– Nhà đó đông người không chị?
– Chị khỏi sợ cực, nhà đó có bốn người à, hai vợ chồng, một bà lão, một thằng con trai.
– Rồi rồi, để tui bàn với ông nhà tui coi
– Vậy nha, sớm sớm nha chị.
Buổi tối tại nhà Nó trong lúc ăn cơm:
Mẹ nó đã bắt đầu nghĩ tới cái việc mà bà chủ quán nói, mẹ nó trong lúc ăn cơm với nó và ba nó thì nói:
– Ông, tui đi làm người giúp việc cho người ta à? – Mẹ nó nói với ba nó
Nó trố mắt ra nhìn mẹ nó
– Sao, đi ở đợ hả? – Ba nó nói
– Cái gì mà ở đợ, thời buổi này mà còn xài từ đó. Tui đi giúp việc nhà cho người ta
– Thôi thôi, dẹp dùm tui, đi bán bánh là được rồi, làm ơn đừng có quay lại nghề cũ dùm cái- ba nó lấy đủa xua xua
– Thì tui cũng muốn có thêm thu nhập thôi, chứ tui với ông làm như vậy hòai biết bao giờ mới có dư dã chứ.
– Thôi mẹ ơi, đừng có đi làm. Nghề đó mệt lắm. đừng làm nhe mẹ – Nó thấy thương mẹ nó nên nói
– Tổ cha mày, bài đặt….- Mẹ nó chỉ nó
– Đi làm nhà bên này sướng muốn chết, lương nghe đâu tới hàng triệu lận đó, mà làm trong mát, phụ việc không à – Mẹ nó vừa nói vừa chỉ tay vào nhà kế bên
Nó thấy mẹ mình chỉa tay vào nhà kế bên, nên lại một lần nữa trố mắt ra nhìn và liên tục mím môi, ngạc nhiên
– Mẹ nói nhà nào?
– Nhà kế bên đây nè – Mẹ nó tiếp tục chỉ
Đến đây nó mới biết đó là của anh đẹp trai nó. Nó tỏ ra nôn nóng hơn, rạo rực hơn.
– Ủa, sao con không biết ta ?
– Sao mày biết được.
– Sao ông? – Mẹ nó hỏi ba nó
Ba nó cứ ngập ngừng vì lời mẹ nó nói rất đúng, cứ hai công việc bán bánh và bán dừa thế này không biết khi nào mới dư dã. Dường như ba nó cũng bị hoa mắt bởi món tiền hàng triệu béo bỡ kia
Ba nó chưa kịp nói thì nó nhanh nhẹn nhảy vào nói
– Con làm !
– Cái gì? – Ba mẹ nó đồng thanh ngạc nhiên.
– Con làm cho mẹ, mẹ cứ đi bán bánh bình thường đi, khỏi phải phân vân gì hết, hehe – Nó tỏ ra vui sướng
– Mày tưởng làm việc nhà dễ lắm à? – Mẹ nó nói
– Đúng rồi, lạng quạng là bị người ta chửi – Ba nó nói
– Không sao đâu, con có quen cái anh đẹp trai bên nhà đó – Nó vui vẻ
– Anh đẹp trai? – Ba mẹ nó lại trố mắt ngạc nhiên
– Dạ, ba mẹ cho con làm đi con rất muốn làm để phụ tiếp ba mẹ – Nó cứ vui vẻ mà quên mất ăn cơm
– Mà mày biết làm không? Nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc bà lão gì đó nữa – Mẹ nó nói
– Trời, mấy cái đó mẹ dạy con làm hằng ngày, con biết hết mà. Con quen rồi. Con làm nha. – nó cứ khăng khăng
– Nhưng mà không biết người ta có chịu nhận không đây – Mẹ nó nói tiếp
– Được mà…được mà mẹ – Nó nhỏng nhẽo
– Sao hôm nay mày khác thường quá vậy,mới nói nghề đó cực lắm mà bây giờ…….???
– Con giỡn đó mà, có gì đâu mà cực. Con làm được hết…Nhe mẹ….? – Nó đung đẩy tay mẹ nó
– Giờ sao ông? – Mẹ nó nhìn ba nó
– Thì cho nó làm đi, lỡ làm không được thì bị đuổi thôi chớ có gì đâu – Ba nó nói
– Nhưng không biết người ta thấy nó còn nhỏ, có chịu nhận làm không đây nè? – Mẹ nó nói
– Thì ngày mai hỏi người ta – Ba nó lại lên tiếng
Một lâu sau, mẹ nó lại hỏi nó lại một câu chắc cú:
– Mà thật sự mày muốn làm không? Có làm nổi không? Tao với ba mày không có ép à nha.
– Nổi mà, con muốn làm mà….không sao đâu – nó vui vẻ cười
– Rồi, tao cho mày làm – Mẹ nó khóac tay
– Oh! Ye – Nó vui sướng
Mẹ nó rĩ tai vào ba nó:
– Cái thằng này ngộ ông!. Người ta sợ đi ở đợ muốn chết, còn nó thì mong muốn như vậy. Chắc có vấn đề, hay nó thương tui với ông thiệt.
– Nó cũng lớn rồi, biết suy nghĩ. Chắc là vậy . Bà cứ để nó làm đi, lỡ bị đuổi thì cũng không mất mác gì đâu – Ba nó thì thầm đáp
– Ừ – Mẹ nó ậm ừ
Còn nó thì lo trổm trẻn ăn cơm một cách vui vẻ, hớn hở, miệng lúc nào cũng cười tươi.
Ba mẹ nó đã đóan trúng một ý thôi, ngòai ra vào làm việc nhà Tú vì nó muốn được gặp Tú mỗi ngày, tiếp cận và nói chuyện nhiều hơn với Tú, có thể xem mọi họat động của Tú, và có thể……nhìn Tú mỗi ngày. Nghĩ đến đó bao nhiêu đó thôi, nó đã thấy phát sướng, vui hẳn lên….
Sáng hôm sau……..
Sáng hôm sau, mẹ nó ra ngoài sân quét thì bà chủ quán lại:
– Sao chị, được không hả ?
– Trời, chị đi đâu mà sớm quá đây làm tôi giật mình – Mẹ nó quay sang nói
– Ờ, chuyện là vậy nè: Tui thì đi làm không được rồi, tại già yếu rồi hay sao đó mà thấy uể ỏai – Mẹ nó nói dối
– Nên tui cho thằng con tui đi làm được không? – Mẹ nó nói tiếp
– Con chị ? Thằng Nho đó hả – Bà chủ quán trố mắt ra nhìn ngạc nhiên
– Sao hả, được không? Tui thấy công việc đó nó làm được, hằng ngày làm hòai à! – Mẹ nó bảo
– Ừ..em cũng biết thằng Nho nó cũng giỏi. Nhưng sợ tay chân nó tái mái làm không ra việc thôi, với lại thấy nó còn con nít lắm – Bà chủ quán ra vẻ phiền hà
– Được mà chị, nó giỏi lắm đó, ở nhà mọi việc một tay nó làm hết.
Một hồi lâu, bà chủ quán gật gù khẽ chậm chạp:
– Thôi được rồi, để em hỏi ý kiến bà chủ sao cái đã rồi báo cho chị hay, vậy ha!