My love - Chương 6
CHAPTER II – I WANT TO HOLD YOU
Part 1
Gia Thành rời khỏi nhà từ lúc trời còn tối mịt, sau khi hôn từ biệt cậu em lúc cậu còn say ngủ. Cánh cửa màu trắng vừa khép lại, hai bóng đen đã lù lù xuất hiện.
– Giải quyết xong cái xác đó chưa?
Gia Thành quay sang hai bóng nguời cao lớn ấy. Một trong hai người trả lời :
– Xong rồi! Tụi em cũng có mặt lúc đó, nhưng nguời ra tay lại là cậu ta.
Gia Thành thờ mạnh :
– Yên tâm đi, tôi biết chuyện đó. Thật ra thì ai bắn cũng đuợc, quan trọng là Ngọc Lâm an toàn. Hai người xử lý nó như thế nào?
– Ném xuống biển.
Gia Thành gật đầu :
– Tốt! Tôi không muốn Cảnh Sát gõ cửa nhà em trai tôi. Còn về phe bên kia?
– Dạ…..tụi em vẫn chưa nói gì với họ hết. Nhưng em sẽ lập tức….
– Vậy thì không cần nói nữa! Tôi đã giao Ngọc Lâm cho hắn rồi.
– Đại ca…..
– Tôi muốn xem coi hắn có thể khắc phục đuợc điểm yếu chết nguời của Ngọc Lâm hay không. Nếu có thể đuợc, thử một lần cũng đáng chứ. À, cứ âm thầm cho người bảo vệ em tôi, nhưng nhớ là đừng có quá lộ liễu, hiểu chưa?
– Dạ.
Gia Thành nhìn ngôi nhà máu trắng lần cuối rồi mỉm cười :
– Em sớm muộn gì cũng giống như anh thôi, em không thể mãi là Thiên Thần trong khi người anh trai duy nhất của em là Ác Quỷ được.
Tiếng chim kêu buổi sáng đã đánh thức cậu dậy. Cậu khẽ trở người, đột ngột chạm phải một cánh tay. Cậu cầm cánh tay lên xem xét, tay của ai nhỉ?
– Anh? Anh ngủ ở chỗ em à?
Có tiếng đáp lại khe khẽ :
– Ừ, em thức rồi sao?
– Á……..
Tất cả giống như một trận động đất độ 2. Cậu bật dậy :
– Anh ở đâu ra vậy? Tôi khóa cửa phòng lại rồi mà.
Anh nhỉm người dậy, ngáp dài một cái rồi chỉ tay ra cửa sổ :
– Nhưng cái đó thì chưa ha.
Cậu trừng mắt nhìn anh, rồi lại nhìn ra khoảng không đang tung bay bức màn hoa màu xanh biển nhạt.
– Nghĩa là anh leo vô từ đó?
– Ừa, hôm qua cũng vậy.
– Anh…….không chịu nổi nữa rồi. ANH CÚT KHỎI ĐÂY NHANH LÊN! TRƯỚC KHI TÔI MẦN THỊT ANH.
Anh chụp cái gối mà cậu kịp ném tới chỗ anh lại :
– Cậu càng như thế thì càng dễ thương đấy! Đuợc, tôi sẽ rồi khỏi đây. Bye bye….
Anh đừng dậy, uể oải đi ra ngoài. Cậu bực mình đừng lên, mở cửa phòng đột nhiên một bàn tay đã kéo cậu ngược trờ vào trong. Anh làm ra vẻ khẩn trương :
– Nằm xuống!
Tiếng súng sau đó vang lên và cánh cửa bị thủng một lỗ. Cậu vẫn còn hoang mang :
– Chuyện gì vậy?
– Mau rời khỏi đây trước đã!
Anh kéo cậu ra cửa sổ và nhìn xuống, nhưng ở dưới cũng đả có mấy người đừng chờ sẵn, anh vội kéo cậu quay vào trong.
– Xin lỗi! Nếu tôi biết họ sẽ tấn công sớm như vậy thì đã không đưa cậu về nhà tối qua.
– Làm sao đây? Chúng ta phải ở đây chờ họ vào giết à?
– Đương nhiên không!
Anh lấy từ túi ra một khẩu súng.
– Tôi sẽ đánh lạc hướng họ để cậu thoát ra ngoài. Nhớ là đừng quay lại dù cậu có nghe bất cứ tiếng gì.
– Nhưng còn anh?
– Tôi sẽ không sao đâu. À, tội yêu cậu!
Cậu lặng người, anh hôn nhẹ lên trán cậu :
– Hơi không bình thường, nhưng tôi thật sự yêu cậu. Nghe xúc động quá phải không? Vậy để tôi hôn cậu lần nữa nhé.
Trán cậu hơi nhăn lại, và sau đó là một loạt các thứ đuợc ném ra ngoài :
– ANH ĐIÊN À? ANH MUỐN CHẾT KHÔNG? YÊU MỘT ĐỨA CON TRAI? ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI. CHẾT ĐI!
Sau cơn giận dữ của cậu, cả hai đã an toàn đi ra ngoài. Anh cười :
– Cám ơn cậu nhiều lắm! Nhờ có cậu ném mấy thứ đó ra trúng đầu cho nên tụi nó không đánh mà xỉu hết.
Cậu nhìn xung quanh, đúng là cậu vừa ném ra mấy thứ đó, và mấy người lạ mặt cũng đang nằm sóng soài trên mặt đất.
– Thì ra anh chỉ muốn dùng mưu thôi à?
– Không! Tôi nói thật đấy chứ.
– Anh……
“ĐOÀNG!” – Anh bất ngờ bắn một phát qua vai cậu. Một người ngã xuống.
– Nếu cậu còn muốn đáp lại tình cảm của tôi thì phải sống đã. Chạy thôi!
Mấy người nữa xuất hiện và đọ súng với anh. Cậu tranh thủ họ bận bắn nhau, quơ mộ số thứ. Tuy nhiên, hai người đã không thoát, họ bị dồn vào một căn phòng nhỏ mà cậu hay dùng để tiếp bệnh nhân.
– Chúng ta không thoát đuợc rồi. Tôi lại hai cậu.
– Anh biết như vậy thì tốt! Anh cứ….
“BÙM!” – Tiếng nổ, kèm theo đó là một đống đổ nát. Im lặng kéo dài, có tiếng người nói chuyện với nhau :
– Tao nghĩ chắc tụi nó tiêu rồi. Tụi nó làm sao mà thát được với trái bom tự chế của tao chứ.
– Nhưng cẩn thận vẫn hơn, mình nên kiểm tra lại.
– Không cần đâu! Mày định ở lại đây chờ tụi “Cớm” cho vô nhà đá hả? Đi thôi!
Lại im lặng.
– Anh không sao chứ?
– Ư….không sao.
– Máu đang chảy ra kìa!
– Một chút ấy mà.
Bên dưới đống đổ nát, anh đang dang lưng chống cho cậu.
– Tôi có mang theo một ít bông băng và thuốc tê. Anh sẽ thấy đỡ đau.
Anh phì cười :
– Đúng là bác sĩ, lúc nào cậu cũng có sẵn mấy thứ đó trong người.
– Anh mà không im thì tôi để mặc cho anh chết đó. Chờ người tới cứu thôi.
– Ừ. ư…… – Mặt anh nhăn lại vì đau, cậu lo lắng.
– Ráng cầm cự đi. Hya là buông tay ra đi, tôi không sao đâu.
– Không được! Tôi sẽ không để cậu bị thương đâu, ngốc ạ.
– Nhưng mà anh…..
– Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ người mà tôi yêu chứ.
– Anh……
– Nằm im đi, mặc kệ tôi. Cậu chỉ cần bình yên là đủ rồi.
Cậu tròn mắt nhìn anh. Chính bản thân cậu cũng không biết anh đang nói thật hay nói đùa nữa. Nhưng cậu biết là anh rất lo cho cậu. Vậy chẳng lẽ anh yêu cậu thật sao?